Nhìn nụ cười của Thẩm Minh Hà tươi rói và hạnh phúc như vậy, Đường Nhã Phương cũng bị cô ta làm cho cảm động, nụ cười của cô rộng mở hơn, trông cô thật rạng rỡ.
Nghiêm Ninh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt đầy xúc động.
Nhưng đang vui vẻ hạnh phúc, trong lòng Đường Nhã Phương lại có một mối nghi ngờ chưa có lời giải.
"Thẩm Minh Hà, sao cô đúng lúc lại quay được đoạn video đó thế?"
Đây là điều mà Đường Nhã Phương luôn không hiểu.
Nghe vậy, Thẩm Minh Hà mím môi, ngượng ngùng nói: "Chị Nhã Phương, chị còn nhớ em đã nói gì với chị lúc ở bữa tiệc không?"
Tiệc cocktail? Đường Nhã Phương nhưởng mày, là lần cô ta lừa mình ở quầy lễ tân.
"Thật ra, những gì tôi nói lần đó đều là sự thật, ngoại trừ..." Thẩm Minh Hà liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cúi đầu nói nhỏ, "Ngoại trừ ly rượu kia."Đường Nhã Phương nhớ Thẩm Minh Hà luôn nói rằng mình là thần tượng mà cô ta ngưỡng mộ, đặc biệt là phong cách làm việc của cô, cô lại cho rằng cô ta nói như vậy chỉ để lấy lòng tin của cô.
Không ngờ, đó lại là lời nói thật tâm của cô ta.
Nhìn bộ dạng cô ta có lỗi không dám nhìn mình, Đường Nhã Phương nhẹ nhàng nói: "Ừm, tôi còn nhớ lời cô nói."
Thẩm Minh Hà ngẩng đầu lên, khuôn mặt mờ mịt lập tức khôi phục vẻ thanh tú, cô ta kinh ngạc hỏi: "Chị Nhã Phương, chị nhớ thật đấy ạ."
Cô ta còn nghĩ sau chuyện đó, cô có thể không nhớ nhiều chi tiết nữa.
"Ừ, tôi nhớ, tôi rất ấn tượng." Đường Nhã Phương khẽ gật đầu, "Nhưng điều này có liên quan gì đến việc quay video của cô không?" "Có a.
Bởi vì chị là người tôi ngưỡng mộ, cho nên khi tôi nhìn thấy Chu Như Ngọc gọi một mình chị đi, tôi liền để mắt tới." Thẩm Minh Hà nhún vai, "Dù sao tôi cũng biết Chu Như Ngọc đó là người thế nào, tôi sợ cô ta sẽ hại chị, liền nhớ đến quay video, đề phòng có chuyện gì xảy ra thì còn có chứng cứ."
Nói đến đây, Thẩm Minh Hà lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ, "Cũng may lúc đó tôi có tâm tư như thế, nếu không chị Nhã Phương đã phải gánh lấy tai tiếng tàn ác như vậy rồi." "Cảm ơn cô rất nhiều, Thẩm Minh Hà." Nếu không có sự giúp đỡ của cô ta, thật sự, Đường Nhã Phương cảm thấy mình đi đâu cũng sẽ bị chỉ trích, nói cô làhung thủ giết người.
Chỉ tưởng tượng thôi, cô cảm thấy mình không thể chịu được sự ô nhục như vậy.
Thẩm Minh Hà lắc đầu, "Không cần cảm ơn tôi, đây có thể coi là tôi bù đắp lỗi lầm trước đây."
Đường Nhã Phương mỉm cười, "Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc tới nữa."
Thẩm Minh Hà cười đáp lại, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn chưa lên tiếng, nói với Đường Nhã Phương, "Chị Nhã Phương, tôi đi về trước, sau này chúng ta sẽ lại liên lạc."
Nói xong cô ta đứng dậy.
Đường Nhã Phương hiểu ý cô ta, cười nói: "Thật ra cô không cần vội vàng rời đi đâu."
Thẩm Minh Hà lắc đầu, "Tôi mới không phải là bóng đèn đâu."
Đường Nhã Phương cười bất lực, cô ta đã hiểu lầm mối quan hệ của mình và Nghiêm Ninh rồi.
Nhưng cô cũng không giải thích, cô mỉm cười nhìn Thẩm Minh Hà vui vẻ chạy ra khỏi phòng, cô ta còn không quên nháy mắt với cô, che môi cười rồi đóng cửa lại.
m thanh đóng cửa, cả phòng chìm vào im lặng.
Đường Nhã Phương thu hồi ánh mắt, khi nhìn lướt qua Nghiêm Ninh, cô dừng lại vài giây, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: "Anh Nghiêm, cảm ơn anh đã dành thời gian đến thăm tôi."
Ba chữ "Anh Nghiêm"* trong chốc lát đã kéo dàikhoảng cách giữa hai người đi xa.
*Nghiêm tiên sinh
Một vệt cô đơn lướt qua đôi mắt phượng xinh đẹp, Nghiêm Ninh nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ Thẩm Minh Hà có thể làm bạn của cô, vậy thì tôi càng có thể được làm bạn của cô đúng không."
Đường Nhã Phương sửng sốt, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười, "Đương nhiên, anh Nghiêm...!Thấy ánh mắt anh ta hơi chìm xuống, cô nhanh chóng thay đổi lời nói: "Nghiêm Ninh, anh đương nhiên là bạn của tôi."
Nói xong cô liền cười ha hả, trong lòng lại thấy oan cho mình, không phải chỉ là một danh hiệu thôi à, tại sao anh ta lại để ý như vậy?
Nghiêm Ninh tất nhiên để ý, để ý rất nhiều.
Anh Nghiêm, ba chữ là đại từ xa lạ, cảm giác giữa hai người không có tình bạn.
Nhưng anh ta và cô, sao lại không có giao tình chứ? ít nhất thì anh ta đã cứu cô.
Nghiêm Ninh nhướng mày, sau đó hỏi: "Làm sao lại nằm viện thế?"
Trước đó Thẩm Minh Hà đã hỏi qua, nhưng câu trả lời của cô quá phiến diện và anh ta đã nghi ngờ.
Mà Đường Nhã Phương là một người thông minh, nghe câu hỏi này, cô lập tức hiểu ra tâm tư của anh ta, liền đưa ra một đáp án khác: "Nhân vật phản diện."
Nhân vật phản diện? Nghiêm Ninh nheo đôi mắtphượng, "Chu Như Ngọc?"
Đường Nhã Phương xòe hai tay ra, "Quả nhiên chuyện lộn xộn giữa tôi và Chu Như Ngọc bị người ta biết rõ rồi." "Chuyện hôm nay xảy ra là cô viết?"
Nghiêm Ninh lại hỏi.
Chuyện hôm nay? Có nghĩa là Chu Như Ngọc đã bị lộ những bức ảnh xấu xí, toàn bộ mạng hắc à? Đường Nhã Phương lắc đầu, "Vậy thì không phải, là bạn tốt của tôi làm vậy để giúp tôi xả giận."
Nghiêm Ninh gật đầu, "Bạn tốt của cô thật là chu đảo." "Còn phải nói." Đường Nhã Phương nhướng mày tự hào "Tôi và cô ấy là bạn tốt nhiều năm rồi, quan hệ rất tốt."
Thấy ánh mắt cô nhắc đến người bạn tốt, ánh mắt anh ta bất giác dịu đi.
Thực ra chúng ta cũng đã quen nhau nhiều năm
Anh ta nhìn cô thật sâu, thầm nói trong lòng.
rôi.
Ánh mắt của anh ta quá tập trung, Đường Nhã Phương bị nhìn như thể có chút không thoải mái, đột nhiên nghĩ tới lời của Đình Chiêu.
"Chị dâu, em cảm thấy Nghiêm Ninh đó thích chị."
Cô vốn tưởng rằng Đình Chiêu đang nói nhảm, nhưng bây giờ bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, sự cảnh giác theo bản năng của người phụ nữ được đánh thức.Cô đột nhiên cảm thấy Đình Chiêu có thể nói đúng.
Cô khẽ họ rồi giả vờ thản nhiên hỏi: "Nghiêm Ninh, anh không bận à?"
Nghiêm Ninh bình tĩnh nhìn cô, "Cô muốn ra lệnh đuổi khách sao?" .." Bị nhìn thấu rồi!
Đường Nhã Phương nhếch mép phủ nhận: "Không có, tôi không có ra lệnh muốn đuổi khách."
Nghiêm Ninh nhướng mày, "Tôi không bận, cho nên tôi có thể ở lại lâu một chút."
Đường Nhã Phương lúng túng cười, "Anh muốn ở bao lâu thù tùy." Chỉ cần đừng nhìn cô như vậy!
Nhưng anh ta nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu đó, khiến cô bối rối, đặc biệt khó chịu.
Cô muốn cúi đầu giả vờ đọc sách, nhưng tầm nhìn của anh ta quá mạnh khiến cô không thể không làm ngơ, đọc một chữ cũng không có vào.
Cuối cùng, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngẩng đầu nhìn anh ta, nói với anh ta bằng giọng điệu vô cùng bất lực: "Nghiêm Ninh, anh có thể đừng nhìn tôi bằng con mắt nhìn nữ chính trong phim truyền hình của anh được không?"
Nhìn thấy cô bất lực, Nghiêm Ninh không khỏi bật cười, "Sao vậy? Không quen sao?"
Nói nhảm, tất nhiên là không quen rồi!
Đương nhiên lời nói này Đường Nhã Phương cũng không có nói thẳng, trên mặt tràn đầy ý cười, nửa đùa.