Ừ, thực ra tôi thích em.
Đột nhiên được một sao nam đình đám tỏ tình, Đường Nhã Phương ngẩn người, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
"Haha..." Cô ngượng ngùng cười để che giấu nội tâm của mình, sau đó nhìn chằm chằm Nghiêm Ninh giả vờ bất mãn, "Đại minh tinh Nghiêm Ninh, trò đùa này không vui đâu." "Tôi không nói đùa, tôi nói thật."
Vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khiến nụ cười của cô lập tức đông cứng lại, cô mím miệng, cảm thấy hụt hằng trong một lúc.
Nếu cô biết anh ta sẽ thừa nhận điều đó một cách hào phóng như vậy, cô sẽ không nhất thời nói điều đó.
Được rồi, bây giờ thật xấu hổ! Lúng túng chưa!
Đường Nhã Phương chửi thầm trong lòng, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, nghĩ cách giải quyết tình huống xấu hổ này.
Lúc này, anh ta lại lên tiếng: "Thật ra em khôngcần cảm thấy nặng nề đâu, thích em chỉ là chuyện cá nhân của tôi thôi."
Khi anh ta nói điều này, Đường Nhã Phương cảm thấy hỗn loạn.
Anh ta đang khoan dung cho cô, không muốn làm khó cô à.
"Nghiêm Ninh, tôi..."
Đường Nhã Phương cố gắng nói, nhưng cô không biết phải nói gì.
Nghiêm Ninh mỉm cười, trong nụ cười có chút phiền muộn, "Nhã Phương, tôi nói cho em biết tôi thích em, chỉ là tình cảm trung thành của tôi, không phải muốn trở thành gánh nặng cho em."
Đường Nhã Phương cắn môi, sau đó vui vẻ nở nụ cười, "Được nam thần quốc dân tỏ tình, có thể nói đời này của tôi coi như viên mãn rồi."
Nghiêm Ninh không kiềm chế được cảm xúc đang gào thét giữa hai lông mày, đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lên đầu cô, "Ngốc quá, như vậy đã viên mãn rồi, vậy thì nhân sinh của em cũng quá không thú vị rồi."
Đường Nhã Phương không hiểu sao lại cảm thấy quen với giọng điệu như vậy, cô ngây người nhìn anh ta và hỏi: "Chúng ta trước đây có phải từng quen biết nhau không?"
Lưng anh ta cứng đờ, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của cô, khỏe mỗi chậm rãi nhếch lên.
"Không, chúng ta không quen biết." "Ồ." Đường Nhã Phương hít sâu một hơi, sau đó nói, "Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy anh cho tôi cảm giácrất quen thuộc, giống như chúng ta đã quen biết nhau từ lâu vậy." "Cũng có thể là chúng ta đã biết nhau ở kiếp trước." Nghiêm Ninh nói đùa.
Đường Nhã Phương không khỏi bật cười, "Làm sao có thể kiếp trước chứ? Đều là mê tín!"
Nghiêm Ninh mỉm cười không nói gì.
Lục Đình Vỹ mở cửa, đột nhiên phát hiện trong phòng có một người đàn ông, ánh mắt anh trở nên hung tợn, nhất là khi nhìn thấy anh ta sờ đầu Đường Nhã Phương, trong mắt anh hiện lên tia sát ý.
Mà khoảnh khắc Đường Nhã Phương nhìn thấy Lục Đình Vỹ, nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại.
Chết cha, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đình Vỹ, trong nội tâm Đường Nhã Phương gào thét, anh chàng này không phải đang hiểu lầm cô và Nghiêm Ninh chứ?
Trên thực tế, thời điểm cửa bị đẩy ra, Nghiêm Ninh nghe thấy động tĩnh, sau đó là hơi thở lạnh lùng bá đạo.
Không cần quay đầu nhìn cũng biết người đến ai.
Nhìn thấy biểu hiện "toi rồi" của Đường Nhã Phương, anh ta nhẹ nhàng nói: "Em đừng lo, tôi sẽ giải thích rõ ràng."
Anh ta lại chạm vào đầu cô, sau đó đứng dậy, xoay người, bình tĩnh đối mặt với người đàn ông ngang tài ngang sức với mình."Tổng giám đốc Lục, xin chào." Nghiêm Ninh chào hỏi trước, vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Đình Vỹ nheo đôi mắt đen láy lại, lộ ra một chút lạnh lùng, anh trầm giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?" "Nghe nói Nhã Phương nhập viện, tôi liền đến thăm cô ấy."
Câu trả lời này có lý.
"Đình Vỹ, Nghiêm Ninh đến cùng Thẩm Minh, nhưng Thẩm Minh Hà đã rời đi trước rồi."
Lo lắng Đình Vỹ sẽ suy nghĩ nhiều, Đường Nhã Phương cũng nhanh chóng giải thích một chút.
Lục Đình Vỹ nhìn cô gái với vẻ mặt lo lắng, trong lòng khẽ thở dài, cô cho rằng anh sẽ không tin mình sao? "Có tổng giám đốc Lục ở đây rồi, vậy tôi sẽ không ở lại lâu nữa." Nghiêm Ninh quay đầu lại nói với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tôi về trước đây." "Ừ.
Đi thong thả." Tâm ý của Đường Nhã Phương hoàn toàn tập trung vào Đình Vỹ, thái độ của cô đối với anh ta trở nên lạnh hơn một chút.
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt anh ta, Nghiêm Ninh liếc cô một cái thật sâu, rồi bước ra ngoài mà không quay lại.
Lục Đình Vỹ liếc nhìn Đường Nhã Phương, sau đó quay người đi theo ra ngoài.
Ôi cái định mệnh, tại sao Đình Vỹ cũng đi rồi ? Đường Nhã Phương sửng sốt, nhanh chóng mởchăn bông bước xuống giường, không kịp đi giày, chân trần chạy theo.
Nghiêm Ninh đội mũ và đeo kính râm, đang bước đi thì một giọng nói vang lên sau lưng anh ta.
"Anh Nghiêm."
Sau một bước dừng lại, anh ta quay lại và thấy Lục Đình Vỹ đang đứng cách anh ta vài bước, nhìn anh ta.
"Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?" Nghiêm Ninh hỏi.
"Anh Nghiêm, anh thích Nhã Phương."
Đây là một câu khẳng định.
Nghiêm Ninh nhưởng mày kinh ngạc, khỏe mỗi cong lên, "Tổng giám đốc Lục đi ra là nói với tôi chuyện này sao?"
Lục Đình Vỹ không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn anh ta, vô hình trung tạo cho người ta rất nhiều áp lực.
Bất kể Nghiêm Ninh là ai, càng không nói đến lại lịch không rõ, trong vài năm có thể đạt tới vị trí cao như vậy trong giới giải trí, rõ ràng anh ta không đơn giản.
Vì vậy anh ta cũng không để Lục Đình Vỹ vào mắt, trầm thấp cười một tiếng, lông mày tràn đầy giễu cợt, "Chẳng lẽ tổng giám đốc đối với bản thân không có tự tin à?"
Nghe vậy, Lục Đình Vỹ chậm rãi nhếch khỏe miệng, "Anh Nghiêm nghĩ nhiều rồi."
Nghiêm Ninh nhướng mày, chỉ nghe anh nói tiếp:"Tôi chỉ muốn khuyên anh Nghiêm tránh xa Nhã Phương ra, không được làm tổn thương cô ấy.
Dù sao thì xung quanh anh Nghiêm cũng có rất nhiều sói, hổ và báo."
Nói xong, anh liếc nhìn Nghiêm Ninh đầy ẩn ý, rồi quay người bước vào phường.
Lục Đình Vỹ, người thừa kế của nhà họ Lục, người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở Hải Phòng, là một nhân vật không dễ coi thường.
Nhưng chỉ cần là một gia đình giàu có, bên trong đầy mưu mô, tranh giành quyền lực, một người chết lúc nào cũng không phải không có khả năng, một gia đình như vậy có thực sự thích hợp với Nhã Phương không? Lục Đình Vỹ nói bên cạnh anh ta có rất nhiều sói, hổ và báo, vậy là đang tự nói bản thân anh đang ở trong hang sói, khi anh rơi xuống, anh còn không bị cắn à.
Làm sao anh có thể bảo vệ an toàn cho Nhã Phương được?
Một nụ cười chế giễu hiện lên trên khóe môi, Nghiêm Ninh đeo khẩu trang vào, quay người rời đi.
Tương lai còn dài, mọi thứ đều có thể thay đổi.
Đường Nhã Phương ghé tại vào cửa, muốn nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì không, nhưng cửa cách âm tốt đến mức cô không nghe thấy gì.
Đang lúc cô nản lòng muốn xoay người trở lại giường thì đột nhiên cửa từ bên ngoài đẩy vào, cô đang đứng sau cửa thì bị đập thẳng vào người..