Sự thỏa hiệp của Triệu Thanh Bích khiến Đường Nhã Phương sửng sốt, sau đó khỏe môi cô nhếch lên một tia giễu cợt.
"Ba tôi đi Mỹ mà còn cần sự vẫn đồng ý của bà à? Đừng tạo thêm trò cười cho bản thân."
"Nhã Phương, con làm sao có thể..."
"Làm ơn ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình với ba tôi." Đường Nhã Phương không thương tiếc ngắt lời bà ta.
Nói xong cô quay lưng đi không thèm nhìn bà ta.
Vốn dĩ Triệu Thanh Bích cũng không muốn ở lại lâu, bà ta hằn học nhìn Đường Nhã Phương rồi vội vàng rời đi.
Bà ta phải quay lại nói với Chu Như Ngọc về việc Đường Quốc Thành được đưa sang Mỹ, để bọn họ có thể chuẩn bị cho những chuyện xảy ra tiếp theo.
Sau khi Triệu Thanh Bích rời đi, Đường Nhã Phương nắm lấy bàn tay ấm áp của ba mình, nhẹ nhàng nói: "Ba, con sẽ để những kẻ làm tổn thương ba phải nhận hình phạt mà họ đáng phải chịu, con cũng sẽ bảo vệ tập đoàn Đường Thị.
Chờ ba khoẻ mạnh lại, con sẽ trả tập đoàn Đường Thị lại cho ba."
Nói đến đây, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền của ba mình, trong lòng không khỏi chua xót, cúi đầu lẩm bẩm: "Ba, ba nhất định phải khoẻ lại."
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có màn hình phát ra tiếng "bíp", cô lặng lẽ ngồi ở bên giường, nắm chặt tay ba, sau lưng là gió thổi tinh nghịch lay động rèm cửa.
Con người, lần đầu tiên phạm lỗi, còn có thể tha thứ.
Còn lần thứ hai thì sao?
Tống An Nhi đang ngủ mê man thì đồng hồ báo thức cố định vang lên, cô ấy túm lấy chăn che đầu, cổ gắng chặn lại tiếng của chiếc đồng hồ báo thức phiền phức.
Nhưng kết quả không như mong muốn, đồng hồ báo thức cứ đổ chuông.
Cô ấy chỉ có thể từ bỏ, kéo chăn bông xuống, sau đó ngồi dậy, chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức.
Đột nhiên, cô ấy cảm thấy ngực mình lành lạnh, cô ấy nhanh chóng nhìn xuống, chết tiệt! Thậm chí không mặc cái gì cả? !
Ngay sau đó, khóe mắt cô quét qua đống hỗn độn, ừm, quần áo, nội y của cô đều bị vương vãi khắp nơi, còn có...!quần áo của đàn ông, và...quần sịp hình viên đạn khiến người ta không đành lòng nhìn thắng.
Linh cảm xấu bùng nổ trong đầu cô ấy, ngay lập tức trở thành một mớ hỗn độn.
Cô ấy cứng cổ chậm rãi quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc nhảy vào trong mắt cô.
Đồng tử co lại, Lương Phi Mạc! Lại là anh ta!
Cô ấy ngày người nhìn anh ta, ký ức đêm qua từ từ hiện về trong tâm trí.
Từ nhà Nhã Phương rời đi cô ấy liền trở về nhà.
Nhưng khi vừa về đến nhà, cô nhận được một cuộc gọi là số của Lương Phi Mạc, nhưng người gọi này tự xưng là nhân viên pha chế tại một quán bar, nói rằng có một khách hàng đang say rượu, yêu cầu cô đến đón.
"Xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi." Cô ấy cúp máy không nói thêm lời nào.
Còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, nó lại vang lên, là Lương Phi Mạc đang gọi.
Cô ấy trả lời "Tôi đã nói là tôi không quen anh ta, anh đừng gọi cho tôi nữa."
"An Nhi..." Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trong điện thoại, bàn tay cầm điện thoại lập tức siết chặt, cô ấy cắn chặt môi không phát ra tiếng.
"An Nhi, tại sao em lại phải...ự.....!đối xử xa lạ với anh như vậy? Anh thật sự...rất thích em"
Vì anh ta say, nên nói chuyện không lưu loát.
"Lương Phi Mạc, anh..."
Ngay lúc Tổng An Nhi định nói gì đó, đầu bên kia điện thoại đã thay người nghe, "Cô ơi, xin lỗi, khách say thật đấy ạ, cô vui lòng đến đón anh ta với.
Lỡ như xảy ra chuyện gì quán bar chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy ạ.
Cô ấy mủi lòng nên đã đến quán bar đón anh ta về nhà.
Một người đàn ông cao hơn 1m8, lại còn say xỉn, có thể tưởng tượng nặng như thế nào.
May mắn thay, bác bảo vệ là người tốt bụng đã giúp cô khiêng anh về nhà.
Nếu không, một cô gái gầy chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Đặt anh ta nằm lên giường, cô ấy vào phòng tắm, vò khăn nóng chuẩn bị lau mặt cho anh ta.
Nhưng vừa quay lại đã thấy anh ta lảo đảo bước vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo, cô ấy sợ tới mức suýt nữa hét lên, còn tưởng rằng mình gặp phải kẻ biến thái.
"Lương Phi Mạc, anh muốn tắm thì tự mình tắm, tôi không giúp cho anh đâu." Cô ấy ném khăn tắm xuống, sau đó đi qua anh ta định đi ra ngoài, để lại phòng tắm cho anh ta đi tắm.
Đột nhiên, cổ tay cô ấy bị siết chặt, cô sững sờ, giây tiếp theo, thế giới quay cuồng, lúc cô ấy phản ứng lại thì cô ấy đã bị áp vào tường phòng tắm.
"Lương Phi Mạc, anh..."
Chưa kịp nói lời nào thì đôi môi mềm mại của anh ta đã chặn môi cô ấy lại, mũi cô nồng nặc mùi rượu nồng khiến cô choáng váng.
Đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm rằng của cô ấy, xâm nhập mãnh liệt, liều lĩnh càn quét giữa môi và răng, không buông tha từng ngóc ngách, cuối cùng cuốn lấy cô, quấn lấy điên cuồng.
Khí tức của anh ta quá mạnh, công kích quá dữ dội, cho nên Tổng An Nhi không có phòng bị, chỉ có thể để anh công thành đoạt đất.
Mùi vị của cô ngon quá! Lương Phi Mạc giống như một con mèo tham lam mút môi liên tục, không chút khách khí đưa tay vén váy dài đến đầu gối, vuốt ve cặp đùi mịn màng của cô, chậm rãi tiến lên, đầu ngón tay chạm vào đến đâu, như thể một ngọn lửa được châm lên, nóng đến mức Tổng An Nhi khó chịu vặn vẹo người.
Mà cô không biết việc cô vặn vẹo người như vậy đối với một người đàn ông có bao nhiêu sức sát thương.
Thân thể sưng tấy đau đớn, động tác môi lưỡi của anh ta càng điên cuồng, cắn chặt môi cô ấy, từng cơn đau đớn kích thích thần kinh của cô ấy, cơ thể dần dần sinh ra xung lực theo bản năng, theo nụ hôn của anh, biến thành một ngọn lửa dữ dội, ngay lập tức thiêu rụi sự tỉnh táo của cô ấy.
"Ưm..." Cô ấy không nhịn được kêu lên một tiếng.
Mà âm thanh này đã kích thích thần kinh của Lương Phi Mạc, anh ta gầm gừ, ôm cô đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Đặt cô lên giường, hành động này đã khôi phục lại sự tỉnh táo của Tổng An Nhi một chút, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đã bị người anh ta đè lại, phủ kín môi.
Trong phút chốc, sự tỉnh táo lại bị cướp đi.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo đã được coi là đương nhiên, khi anh ta đi vào cơ thể cô ấy, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô.
Sai, một bước sai, từng bước.