He City rất rộng lớn, bốn tầng trên dưới, tổng diện tích hơn 200.000 mét vuông, nhưng Đường Nhã Phương và hai cô ấy không ngờ rằng ở một nơi rộng lớn như vậy lại có thể gặp phải những người đáng ghét như thế.
Hàn Minh Quân và Dương Y Thanh là một đôi tiện nhân.
Đây nên được gọi là oan gia ngõ hẹp.
"Yo, đây không phải là Tống An Nhi à?" Tống An Nhi đang giúp Mẫn Nghi chọn bàn, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói lạ.
Cô ấy nhìn lên, nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy một đôi nam nữ đang tiến lại gần, ánh mắt cô ấy lạnh đi.
Dương Y Thanh đi đến trước mặt cô ấy, hai tay ôm ngực, hơi nâng cằm lên, lấy tay vén tóc, tự mãn nói: "Tôi và Minh Quân sắp kết hôn rồi, gần đây đang sửa sang lại nhà.
Ôi, mệt chết đi được.
Minh Quân còn nói anh ấy phải tự mình chọn đồ đạc, suýt làm tôi kiệt sức rồi đây."
Thoạt nhìn, người không quen biết còn nghĩ cô tađang than thở với một người bạn cơ, nhưng thực chất là cô ta đang khoe khoang với Tổng An Nhi.
Tống An Nhi nghe xong liền cười nhạo nói: "Mệt thế thì đừng kết hôn nữa." "Thế làm sao được? Tôi và Minh Quân yêu nhau nhiều như vậy, làm sao có thể không kết hôn chứ?"
Dương Y Thanh bước đến nắm lấy cánh tay Hàn Minh Quân vẫn đang im lặng, tựa đầu vào vai anh ta trìu mến, nhẹ giọng hỏi: "Minh Quân, anh nói xen anh yêu em không?" "Yêu." Hàn Minh Quân không chút do dự đáp lại, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tống An Nhi.
Không gặp cô ấy một thời gian thôi, cô ấy đã trở nên xinh đẹp, là một vẻ đẹp nữ tính.
Tổng An Nhi không thích xem họ thể hiện tình cảm, vì vậy cô ấy quay người lại và định tìm đám Nhã Phương.
Nhưng đã gặp được cô ấy, làm sao Dương Y Thanh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội chế nhạo cô ấy chú? Vì vậy Dương Y Thanh tiến lên nắm lấy tay cô ấy, "Tống An Nhi, chúng ta đã lâu không gặp nhau, không phải nên nói chuyện cũ sao?"
Chuyện cũ? Cô ta muốn kể cho cô ấy nghe chuyện xưa chắc đây là trò đùa lớn nhất trong năm nay rồi?
Tống An Nhi thật sự không nhịn được cười, quay đầu lại, đôi mắt đẹp tràn đầy châm chọc, nói từng chữ một: "Dương Y Thanh, chúng ta không quen,không có chuyện cũ để nói."
Nói xong, cô ấy hất tay Dương Y Thanh, nóng lòng muốn rời khỏi đội cẩu nam nữ này, nhưng cảnh tiếp theo khiến cô ấy choáng váng.
Cô ấy hất tay Dương Y Thanh ra, cô ấy không biết là mình quá mạnh hay Dương Y Thanh cố tình, chỉ thấy cô ta hét lên "A" và ngã xuống đất.
"Minh Quân..." Dương Y Thanh, người ngã xuống đất, kêu lên.
"Y Thanh.." Hàn Minh Quân bước lên trước, đau lòng ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, quan tâm hỏi: "Y Thanh, em bị ngã đau ở đâu không?" "Mông, mông của em rất đau." Dương Y Thanh đau đến mức khóc lên.
Vốn dĩ cô ta muốn giả vờ Tống An Nhi đẩy mình, ai ngờ ngã giả thành thật, mông của cô ta ngã thành bốn cái rồi.
Hàn Minh Quân làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ của cô ta, còn tưởng cô ta giả vờ ngã, nhưng bây giờ cô ta đang khóc, mới biết rằng cú ngã thực sự rất đau.
Đàn ông mà, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu đang khóc dầm mưa dãi nắng, cái gọi là nam tính trong lòng bộc phát ra.
Anh ta đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Tống An Nhi, nghiêm khắc chất vấn cô: "Tống An Nhi, tại sao cô lại đẩy Y Thanh?"
Vốn dĩ Tống An Nhi đã bị Dương Y Thanh gài bẫy một lần, nên cô ấy cũng nghĩ lần này cô ta lại gài bẫyhãm hại mình, cho nên cô ấy chỉ nhìn bọn họ đang “diễn” với vẻ mặt vô tình.
Nhưng mà khi Hàn Minh Quân chất vấn cô aya như vậy, trên mặt coi ấy rốt cuộc nổi lên từng đợt sóng, nhìn kỹ có thể thấy có chút kích động.
Tiết mục hay cuối cùng cũng lên sân khấu, làm sao mà cô ấy không hào hứng hợp tác với bọn họ tiếp tục “diễn” đây? "Tôi không đẩy cô ta, cô ta tự mình ngã xuống.
11 Tổng An Nhi giống như một con chim sợ hãi, vẻ mặt tự vệ hoảng sợ.
"Cô không đẩy cô ấy, làm sao cô ấy có thể tự mình ngã xuống được?" Hàn Minh Quân tiến lại gần cô ấy một bước, hung hăng nói tiếp: "Tôi biết cô hận cô ấy vì đã cướp tôi đi, nhưng hôm nay tôi nói cho cô biết, là chính tôi không cần cô.
Nhà họ Dương có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn.
Còn cô, mãi mãi chỉ có yêu cầu tôi cùng cô cùng nhau cố gắng, dành dụm tiền mua nhà, dành dụm tiền kết hôn.
Cô tưởng tôi có nhiều thời gian để cùng cô cố gắng à? Không có đâu!"
Tống An Nhi: "..."
Tiện nhân này bây giờ nói điều này là để chứng minh rằng anh ta là một kẻ cặn bã như thế nào à? Là phải tán thưởng màn trình diễn của anh ta à, anh ta không nói, cô thật sự còn không biết anh ta lại là đồ cặn bã như vậy.
Chẳng phải là Trần Thế Mỹ* tham vinh hoa phủ quý mà bỏ rơi vợ con mình đây à? *Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dângian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.
Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã.
Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý.
Mặc dù cô ấy chưa phải là vợ anh ta, nhưng cũng có ý tương đồng như thế.
Hàn Minh Quân có thể nói là kích động, nhất thời không có ý dừng, tiếp tục nói: "Còn nữa, bây giờ là thời đại mới, ai còn bảo thủ như cô chứ, chỉ có thể nắm tay, chỉ có thể hôn, chỉ có thể ôm, không thể làm điều gì khác, tôi có bạn gái để làm cái gì? Vậy thì tôi thà dựa vào cánh tay phải của mình còn hơn."
Tổng An Nhi muốn nhắc anh ta rằng anh ta không nên kể những chuyện riêng tư như vậy, bị người khác nghe thấy sẽ trở thành cuộc thảo luận cho những người ta.
Nhưng khi cô ấy vừa muốn mở miệng nói thì đã bị anh ta cắt ngang, "Nhưng Dương Y Thanh thì khác, cô ấy không bao giờ từ chối những gì tôi muốn.
Cô ấy dịu dàng và ân cần, gia cảnh cũng tốt.
Cô ấy tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần."
Tống An Nhi khóe mắt giật giật, thật ra điều anh ta muốn diễn tả là hai người họ đã ở trên giường tốt như thế nào à.
"Minh Quân..." Dương Y Thanh, người bị lãng quên ngồi trên mặt đất, cuối cùng đã gọi được Hàn Minh
Quân đang kích động.
Tống An Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ấy nhìnxung quanh, cũng may đó là một góc tương đối hẻo lánh, ít người hơn, cũng cách bọn họ hơi xa, cô ấy chỉ để ý tình ở đây, nhưng không có ai tới xem.
Bằng cách này, cô ấy không phải trở thành người bạn gái cũ tội nghiệp trong những câu chuyện mà người khác kể
Dương Y Thanh được Hàn Minh Quân giúp đứng lên, sau đó bước đến chỗ cô ấy, giơ tay về phía cô ấy.
Như đã nói, Tống An Nhi làm sao có thể để cô ta đánh mình một cách ngu ngốc như vậy được?
Cô ấy nắm lấy tay Dương Y Thanh, nheo lại đôi mắt đẹp mang theo tia nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Dương Y Thanh, cô thích hãm hại và đánh người như vậy lắm à?"
Gạt tay Dương Y Thanh ra, cô ấy bước về phía trước, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, giọng điệu càng cứng rắn hơn nói: "Dương Y Thanh, tôi không phải là Tổng An Nhi trước đây, nên đừng coi tôi như một con mèo bệnh, nếu không tôi sẽ khiến cô khóc không ra nước mắt đấy."
Thái độ của cô ấy rất mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng và hung ác, rất đáng sợ.
Dương Y Thanh hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể ngây người nhìn cô ấy.
Ngược lại ánh mắt của Hàn Minh Quân dần trở nên kỳ lạ khi anh ta nhìn thấy cô ấy như vậy, trong mắt anh ta là không dám tin.
Bởi vì anh ta nhìn thấy dấu hickey trên cổ của Tống An Nhi, được cô ấy giấu sau cổ áo, có mấy cái.