Đường Nhã Phương ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, mỗi ngày không phải là xem phim truyền hình thần tượng thì là cùng dì Ngô học nấu ăn, mấy ngày nay có chút buồn chán.
Ngày hôm nay, dì Ngô nói bà sẽ dạy cô làm món sườn xào chua ngọt mà Lục Đình Vỹ yêu thích nhất.
Cô lập tức chạy vào bếp cầm theo cuốn sổ.
Trong bếp, dì Ngô đang rửa sườn, thấy cô bước vào liền cười trêu: "Mợ chủ, đây là món khoái khẩu của cậu chủ, mợ chạy nhanh quá đó nha."
Biết bà ấy đang trêu chọc mình, Đường Nhã
Phương không hề cảm thấy khó chịu.
Thay vào đó, cô nói: "Đương nhiên.
Đều nói muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ấy đã.
Chỉ cần tôi học được cách làm món ăn mà Đình Vỹ thích nhất, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ không thể tách rời tôi đâu.
Nói đến đây, trong đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh: Đình Vỹ van xin cô làm món sườn xào chua ngọt cho anh, khóc rất đáng thương, rất buồn.
"Hehe..." Cô cười ngốc.Dì Ngô không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô cười ngốc, không khỏi có chút buồn cười hỏi: "Cô đang nghĩ gì thế? Cười ngốc nghếch như thế."
Giọng nói của dì Ngô kéo suy nghĩ của cô trở lại, cô nhìn thấy khuôn mặt của dì Ngô liền nở một nụ cười khô khốc, sau đó quay sang chủ đề khác, chỉ vào chiếc xương sườn trong chậu, hỏi: "Dì Ngô, cái sườn này cần phải rửa bao nhiêu lần?"
Dì Ngô nhất thời bị phân tâm, "Chỉ cần rửa hai ba lần là được, lát nữa còn phải đun tôi đun trong nước nóng nữa."
Hồ ồ, hóa ra là như thế." Đường Nhã Phương đột nhiên gật đầu, sau đó chỉ vào cuốn sổ trên tay, cười nói với dì Ngô: "Tôi viết điều này ra trước."
Trải sổ tay trực tiếp trên mặt bàn sạch sẽ, cúi đầu, cầm bút, vài nét bút là xong.
Dì Ngô cũng rửa sạch sườn.
Sau đó, dì Ngô dạy cô làm món sườn xào chua ngọt mà Lục Đình Vỹ yêu thích nhất.
Cô ghi tất cả những gì cần nhớ vào sổ tay của mình.
Để làm được món sườn xào chua ngọt mất nhiều thời gian, ngoài ra món ăn cũng mất hơn một tiếng đồng hồ để chế biến.
Thành phẩm trông đẹp, nhưng không biết mùi vị của nó như thế nào.
"Mợ chủ, cô ăn thử đi, xem có ngon không." Dì Ngô đưa đũa cho Đường Nhã Phương.
Cô nhận lấy, gắp một miếng sườn, thổi thổi rồiđưa lên miệng cắn một miếng cẩn thận.
Dì Ngô nhìn cô đầy mong đợi và lo lắng.
Vị chua ngọt lập tức tràn ngập khắp khoang miệng, cô nheo mắt thốt lên: "Ngon quá."
Dì Ngô nghe cô nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nếu ăn ngon có nghĩa là mợ chủ thông minh, học giỏi."
Lời khen của dì Ngô khiến Đường Nhã Phương rất xấu hổ, "Đâu có, là dì Ngô khéo tay, chuyện này hầu như do dì Ngô tự tay làm mà.
Nếu mà là một mình tôi làm, chắc chắn sẽ không thể làm ra được hương vị này."
Sự khiêm tốn của cô khiến dì Ngô bất lực lắc đầu, "Đứa bé này..."
Đường Nhã Phương lè lưỡi, sau đó gắp một miếng sườn đưa lên miệng bà ấy, "Nào, dì Ngô, bà cũng ăn thử đi, ngon lắm."
Dì Ngô nhìn cô, bị nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô làm cho sửng sốt.
Giống như bà đã trở lại thời điểm hơn hai mươi năm trước, một cô gái tươi tắn rạng rỡ bưng một đĩa sườn xào chua ngọt mới làm, mừng rỡ nói với bà: "Chị Ngô, cuối cùng em cũng học làm được món sườn xào chua ngọt rồi.
Chị mau đến ăn thử đi."
Đường Nhã Phương cau mày vì sự thất thần của dì Ngô, dì Ngô nhìn thẳng vào cô, trong mắt hiện lên nỗi nhớ.
Dì Ngô là đang nghĩ đến ai à? "Dì Ngô...!Cô thận trọng gọi.
"Hả?" Dì Ngô định thần lại, ngơ ngác nhìn cô, thấyvẻ mặt khó hiểu của cô, bà nhanh chóng cười nói: "Mợ chủ nói ngon là ngon nên tôi sẽ không nếm thử."
Nói xong, dì Ngô cúi đầu, xoay người dọn dẹp phòng bếp.
Lúc này, Đường Nhã Tâm nói với bà ấy: "Dì Ngô, vừa rồi từ trên người tôi bà nhìn thấy ai à?"
Dì Ngô dùng lại, không khí chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Một lúc sau, dì Ngô không quay đầu lại, nhẹ giọng đáp lại: "Không có, mợ chủ nghĩ nhiều rồi."
Đường Nhã Phương nhìn bà ấy đang vội vã đi vào bếp, ánh mắt đầy ưu tư.
Buổi tối, Đường Nhã Phương hâm nóng món sườn xào chua ngọt do dì Ngô dạy cô làm trong lò vi sóng, sau đó đặt lên bàn,
Lục Đình Vỹ nhìn thấy đĩa sườn xào chua ngọt khed cau mày.
"Dì Ngô làm à?" Anh hỏi.
"Không phải." Đường Nhã Phương kéo ra ghế ngồi đối diện với anh, chống tay lên mép bàn, mỉm cười nhìn anh.
"Là dì Ngô dạy em làm đó, bà ấy nói đây là món anh thích nhất."
Ánh mắt anh nhấp nháy, cong cong khóe môi, "Ăn được không đó?" "Đương nhiên là có thể ăn.
Anh là khinh thường tay nghề của em đúng không hả." Đường Nhã Phương không có tức giận liếc nhìn anh, sau đó cầm đũa gắp một miếng vào bát của anh.
"Mau ăn đi."Lục Đình Vỹ liếc nhìn cô, sau đó gắp miếng sườn cắn một miếng.
"Như thế nào?" Đường Nhã Phương nhìn anh đầy mong đợi.
Lục Đình Vỹ chậm rãi nhai, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra anh thích hay là không thích.
Đường Nhã Phương cau mày, thận trọng hỏi: "Ăn không ngon sao?"
Lục Đình Vỹ đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói: "Ăn ngon lắm."
Nghe được lời khen của anh, Đường Nhã Phương lập tức vui vẻ cười, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Cô lại gắp cho anh thêm vài miếng nữa, cái bát gần như đầy ngay lập tức.
Cô cười với anh, sau đó cúi đầu ăn một miếng cơm lớn, nói thật là sau khi được anh khen, cô cảm thấy thèm rất nhiều, buổi tối có thể ăn thêm hai bát c.
Lục Đình Vỹ không động đũa mà lặng lẽ nhìn cô ăn, trong mắt anh trào dâng cảm xúc phức tạp.
Anh mím môi mỏng, rồi hỏi: "Nhã Phương, em có biết tại sao anh lại thích món sườn xào chua ngọt không?"
Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn anh, nuốt thức ăn vào miệng, cười tinh nghịch, đắc ý nói: "Đương nhiên en biết, dì Ngô nói với em khi anh còn bé rất thích ăn đồ chua ngọt, cho nên thường xuyên làm các loại sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt và các món ăn chua ngọt khác cho anh.".