Khi những lời này vừa dứt, sắc mặt Đường Nhã Phương khể thay đổi: “Chị đến gặp lão Trần rồi sao?" “Đương nhiên.” Chu Như Ngọc lần này không hề che giấu tham vọng của mình."Vì tao đã muốn làm chủ tịch của nhà họ Đường, nên tạo sẽ giật lấy mọi điều kiện thuận lợi cho tao.
Quả nhiên, cô vẫn còn chậm một bước.
Đường Nhã Phương hít sâu một hơi:"Lão Trần đã nói rồi, ông ấy không thể chèo chống giúp ai được nữa, chẳng lẽ ông ấy đang nói dối tôi?”
Vốn dĩ cô chỉ muốn dùng những lời Lão Trần đã nói để kiểm chứng, nhưng không ngờ điều đó lại thực sự khiến cô nhìn ra được sự thật.
Nghe thấy cô hỏi như vậy, trên mặt Chu Như Ngọc nhanh chóng lóe lên một tia chột dạ, nhưng cô ta đã nhanh chóng kiềm chế lại.
Tham vọng treo chín tầng mây cuối cùng cũng yên vị trở lại chỗ cũ, Đường Nhã Phương nhếch môi, nói: "Xem ra lão Trần cũng không đồng ý giúp chị nhỉ?" “Sẽ giúp, ông ấy sẽ chống đỡ cho tao.” Chu NhưNgọc bị nhìn thấu, trong lòng có chút nôn nóng bất an, bởi vì phiếu bầu của lão Trần rất quan trọng đối với cô và cả Đường Nhã Phương, cho nên bằng mọi cách cô cũng không thể để thua Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương cười nhẹ:"Vậy tôi sẽ đợi chị ở đại hội cổ đông."
Nói xong, cô ấy xoay người, nụ cười trên mặt nhanh chóng bị thu lại, ánh mắt kiên định, cô sẽ không từ bỏ lá phiếu này của lão Trần.
"Đình Chiêu, giúp chị một việc “Chị dâu cần giúp gì, chị cứ nói thẳng ra là được.”
Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong, trong đôi mắt đen nổi lên một tia tàn nhẫn:“Cho dù muốn em xử lý sạch sẽ hai người bọn họ, em cũng sẽ không từ chối.
Nghe vậy, Đường Nhã Phương khựng lại, cô quay đầu, bất lực nhìn anh ta: "Chúng ta là những người tuân thủ pháp luật.
Chúng ta không làm việc theo kiểu xã hội đen, tùy tiện giết người như vậy."
Lục Đình Chiêu nhún vai, tỏ vẻ vô tội:"Em chỉ nói đùa thôi, để ẩn dụ mấy cái tương tự như thế."
Nếu thực sự muốn giết người, anh ta cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nó chỉ là một trò đùa.
Đường Nhã Phương bất lực thở dài, sau đó tiếp tục bước đi.
"Em giúp chị tìm thông tin của người nhìn chằm chăm lão Trần vào lúc đó.
Chị muốn biết thời gian hoạt động của hắn."Hôm nay là lần đầu tiên cô đến gặp lão Trần, mặc dù bị chặn ở ngoài cửa nhưng đối với cô, việc này cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù nhà họ Đường và lão Trần có tình bạn rất thân thiết, nhưng ông ấy cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô ấy, cho nên vẫn là nên chân thành cảm hóa lão Trần, cứ như vậy có lẽ điều này có thể khả thi.
Nhìn Đường Nhã Phương và người đàn ông họ Lục rời đi, đôi mắt của Vi Vịnh Phong khẽ nheo lại, vô thức trở nên ảm đạm đi.
“Đường Nhã Phương, để cho mày tự đắc ý mấy ngày nữa, vài ngày sau tao sẽ cho mày tan thành cát bụi, không bao giờ trở mình ra được.” Nhìn bóng lưng của Đường Nhã Phương, khỏe môi Chu Như Ngọc gợi một nụ cười chua ngoa độc địa.
Vi Vịnh Phong liếc cô một cái."Cô nắm chắc phần thắng rồi sao?" “Đương nhiên là rồi.” Chu Như Ngọc giọng điệu ngang ngạnh khẳng định, cô ta nắm chắc sẽ thu phục được nhà họ Đường.
“Vậy là tốt rồi.” – Vi Vịnh Phong thu hồi tầm mắt, thuận thế che đi vẻ u ám trong mắt anh.
Chỉ cần cô ta bước chân vào được tập đoàn tập đoàn Đường Thị, thì tập đoàn Vi thị sẽ bước vào một cấp độ mới.
Chu Như Ngọc không biết tâm tư ẩn giấu của anh, vẫn tỏ ra là bản thân đối với anh chân thành.
"Vịnh Phong, anh tin em đi, bởi vì em đã hứa với anh, nên em sẽ làm được."“Đương nhiên là anh tin tưởng em.” Vi Vịnh Phong đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, cười nhẹ.
"Vịnh Phong ..." Chu Như Ngọc rất cảm động trước sự tin tưởng của anh, trong lòng càng thêm sốt sắng muốn thâu tóm tập đoàn Đường Thị, để cô ta có thể danh chính ngôn thuận làm vợ anh ấy, phu nhân của cậu Phong nhà họ Vi.
"Chúng ta nhanh chóng lên lầu thôi.
Con trai và vợ của lão Trần đang đợi chúng ta." Chu Như Ngọc dẫn đường đi đến cầu thang của tòa nhà.
Còn Vi Vịnh Phong thì đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của cô đi lên lầu, tận sâu trong ánh mắt dường như mang theo một chút chán ghét.
“Vịnh Phong, mau lên trên đây.” Chu Như Ngọc đứng ở trên lầu thúc giục anh.
Hai mắt lóe lên, anh nhấc chân bước tới.
"Tình hình thế nào rồi?"
Lê Mẫn Nghi đặt đĩa thức ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện, nghi hoặc nhìn Đường Nhã Phương chậm rãi bước tới chỗ mình rồi hỏi.
“Cứ cho là ổn đi.” Đường Nhã Phương trả lời mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu nhàn nhạt không nhận ra được là vui hay buồn.
“Cứ cho là ổn là như thế nào cơ?” Một câu hỏi lấp lửng vô thưởng vô phạt, lại thêm một câu trả lời có cũng như không.
“Thì là tình hình vẫn được coi là lạc quan hơn được một chút.” Đường Nhã Phương buông thìa xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Những cổ đông đó đều làbạn cũ của bố tớ, không cần tớ phải mở miệng bọn họ cũng sẽ tự nguyện giúp tớ.
"Thật sao? Vậy chúng ta nắm chắc phần thắng ở trong tay rồi sao?" Lê Mẫn Nghi nhìn cô đầy mong đợi.
"Không phải như vậy."
Lời nói nhàn nhạt ngay lập tức khiến tâm trạng đang cao hứng của Lê Mẫn Nghi sụp đổ.
“Tại sao cơ?” Những vị cổ đông đó đã quyết định giúp cậu, tại sao vẫn chưa thể thắng được?
Đường Nhã Phương nhấp một ngụm canh: "Có một cổ đông, thái độ của ông ấy không rõ ràng, tuy ông ta đã nói là sẽ không ủng hộ cho ai, nhưng tớ sợ ông ấy sẽ bị Chu Như Ngọc lôi kéo sang bên của cô ta."
Lê Mẫn Nghi nghe đến đây thì có chút nóng nảy: "Vậy thì chúng ta mau tìm ra biện pháp đi."
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chúng ta có thể cho ông ấy đủ điều kiện lợi nhuận hấp dẫn tớ không tin ông ấy sẽ không đồng ý.
"Nếu mọi chuyện dễ dàng giải quyết như vậy, chị dâu tôi đã không đau khổ như thế này rồi."
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Đình Chiêu từ sau lưng truyền đến, cô lập tức quay đầu lại, bóng người trước mặt thoáng qua một cái, cô nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Chỉ nhìn thấy Lục Đình Chiêu bưng đĩa cơm đến ngồi bên cạnh, còn quay sang cười toe toét với cô ấy.
Lê Mẫn Nghiên đảo mắt một vòng rồi tức giậnnói: "Vậy xin hỏi cậu Chiêu có cao kiến gì không?" “Không có.” câu trả lời của Lục Đình Chiêu vừa nhanh vừa thản nhiên như không có gì.
“Chết tiệt!” Lê Mẫn Nghiên suýt chút muốn bùng nổ, gằn giọng một cách mạnh bạo: “Nếu không có ý kiến gì thì đừng chen mồm vào.”
Lục Đình Chiêu nhưởng nhưởng lông mày:"Không phải tôi lại đây để cùng hai người suy nghĩ giải pháp sao?"
Lê Mẫn Nghi "hờ" một tiếng, quay đầu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đường Nhã Phương ở bên cạnh khanh khách cười nhìn hai người họ, tiện thể trêu chọc mấy câu: "Nhìn qua một cái là biết hai người thật sự xứng đôi vừa lứa đấy." "Cô ta á?" "Anh ta á?"
Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiều liếc nhau cùng một lúc, sau đó lại đồng thời quay đầu đi, bản mặt cả hai người đều trưng rõ vẻ chán ghét, khinh bỉ.
"Cứ nhìn xem, hai người ăn ý như vậy, giống như hiểu ngầm ấy, còn nói không xứng hay sao."
Đường Nhã Phương sợ rằng thiên hạ bất loạn, tiếp tục trêu chọc hai người ngồi trước mặt.
"TO......" "Em......"
Hai người lại mở miệng ra cùng một lúc, nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Đường Nhã Phương, Lê Mẫn.