Đại hội diễn ra suôn sẻ như Chu Như Ngọc mong đợi, sau khi nhóm cổ đông của cô tiến cử cô làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Đường, các cổ đông còn lại cũng tiến cử Đường Nhã Phương.
Kết quả là hai bên nổi lên tranh chấp, không chịu nhường nhịn nhau, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào cảnh bế tắc.
Lúc này chính là lúc Chu Như Ngọc lên sân khấu phát biểu.
Cô đứng dậy, vẻ mặt khá tự tin, như thể mọi thứ đều được cô nằm giữ trong tầm tay.
"Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của bố tôi, nhưng ông ấy luôn đối xử với tôi như con gái ruột của ông ấy, và tôi đã coi ông ấy như cha ruột của mình.
Lần này ông ấy đổ bệnh, và tôi cần phải đứng ra gánh vác gánh nặng bệnh tật cho bố bằng cách đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này.
Cái đồ đạo đức giả!
Đường Nhã Phương khịt mũi, nhìn Chu Như Ngọc trong mắt lộ rõ vẻ đùa cợt, châm biếm.Làm sao một người nào đó có thể nói những điều trái với lương tâm của mình như vậy để ...!không thấy xấu hổ sao?
Những người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ấy thật lòng với cha mình.
"Tôi tin rằng tôi có thể phát triển tập đoàn tập đoàn Đường Thị tốt hơn bây giờ!"
Chu Như Ngọc ngữ khí hàm hồ, vừa dứt lời, Đường Nhã Phương liền vỗ tay đắc ý cổ động không gian.
“Phát biểu không tệ.” Đường Nhã Phương đứng lên vỗ tay, trên mặt mang theo ý cười, như là đang thành tâm khen ngợi Chu Như Ngọc.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên kỳ lạ.
Chu Như Ngọc một mặt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Những người khác đều cảm như hển.
Đường Nhã Phương đặt tay xuống, chống tay lên bàn, nụ cười nhạt dần, lạnh lùng quét qua mọi người: "Tôi biết các cổ đông đang có mặt ở đây chính là anh hùng cùng cha tôi lập nên tập đoàn tập đoàn Đường Thị.
Nhiều năm như vậy trôi qua, nếu không có các vị, tập đoàn tập đoàn Đường Thị sẽ không thể phát triển đạt đến quy mô, thành tích to lớn như hiện tại.
"Vì vậy, tôi tôn trọng các vị, và tôi tôn trọng sự lựa chọn của của các vị.
Nhưng trước khi các vị đưa ra lựa chọn của mình, tôi có một việc rất quan trọng cần thông báo..." “Đường Nhã Phương, cô lại muốn làm gì?” ChuNhư Ngọc lớn tiếng ngắt lời cô, cảnh giác nhìn chăm chằm vào cô.
Đường Nhã Phương liếm môi, lông mày nhướn lên đầy vẻ châm chọc:"Chu Như Ngọc, cô như thế này là vì đang sợ hãi sao ?" “Sợ á?” Chu Như Ngọc cười tủm tỉm"Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là không muốn cô lãng phí thời gian quý báu của mọi người.
Hôm nay chúng ta tới đây để chọn tần chủ tịch, không phải để nghe cô thông báo.”
Quyền chủ trì của cuộc họp hội đồng ngày hôm nay nằm trong tay của cô, không phải của Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nhưởng mày:"Vì cô không sợ, vậy cô có thể để tôi thông báo sự việc rồi tiếp tục nói chuyện cũng đâu có trễ Chu Như Ngọc cười lạnh chế nhạo, không chút ngượng ngùng nói: "Sau cuộc họp cũng có thể giành thời gian cho cô thông báo.
Dù sao cô Phương cũng là em gái của tôi, công ty này cũng có cổ phần của
CÔ."
Như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, Đường Nhã Phương cười to vài tiếng, sau đó lập tức giảm bớt ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Như Ngọc: Tôi đã nói tôi không có người chị gái nào cả.
tập đoàn Đường Thị từ đầu đến cuối là tài sản của nhà họ Đường, chúng ta không liên quan gì đến cô Chu Như Ngọc
Ngay khi những lời này rơi xuống, Chu Như Ngọc sắc mặt lập tức đen lại."Đường Nhã Phương, em đang nói cái gì vậy? Nhà họ Đường sao lại không liên quan gì đến chị? Chỉ vì mẹ chị đã hết lòng chăm sóc cho ba em và chị ở nhà họ Đường hơn mười năm, nhà họ Đường đã là quan hệ gia đình với chúng ta rồi kia mà."
Chu Như Ngọc giọng nói rất bén nhọn, lộ ra vẻ có chút cấp bách.
"Như thế nào? Cô vẫn còn muốn ăn bám đến lúc nào nữa đây?" Đường Nhã Phương khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt:"Mẹ cô tận tâm hết sức rồi.
Đó cũng là việc của bà ta, liên quan gì đến con chồng trước như cô cơ chứ?"
Ba chữ "con chồng trước" rất có ý tứ, Chu Như Ngọc tức giận đến mức cả người run lên, chỉ vào Đường Nhã Phương, luôn miệng nói "cô cô cô" nhưng không tài nào nói nên lời.
Đường Nhã Phương cong môi cười, sau đó mặc kệ cô, đưa xấp tài liệu bên cạnh cho lão Trần: "Chú Trần, giúp cháu chuyển cái này xuống."
Sau đó, cô gõ nhẹ tay lên màn hình, nhìn thấy tài liệu được truyền lại, cô cắn môi nói: "Đây là bản kế hoạch cho sự phát triển tiếp theo của tập đoàn tập đoàn Đường Thị.
Các vị có thể mở ra xem."
Các cổ đông nhận được tài liệu nhìn nhau sau đó cúi đầu mở tài liệu, bất kể là cổ đông bên phe của Chu Như Ngọc hay của Đường Nhã Phương, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghiên cứu.
Dù sao chuyện này cũng là chuyện chung của tập đoàn và quyền lợi của bản thân họ nên bọn họ không dám khinh dễ.Chu Như Ngọc cầm tập hồ sơ cũng không thèm nhìn, ném tập tài liệu lên bàn, nghiêm nghị nói: "Đường Nhã Phương, cô lại làm sao vậy? Muốn làm tổn thời gian hay là đang hấp hối giãy dụa?"
Nói xong, Chu Như Ngọc lướt qua các cổ đông đang đọc tài liệu, sau đó đập mạnh xuống bàn khiến mọi người ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ và ánh mắt nghiêm nghị của số ít ủng hộ mình.
Các cổ đông, dường như đang buộc tội họ tại sao bạn đầu không đứng trên mặt trận thống nhất với Đường Nhã Phương
Đừng nhìn vào tập tài liệu nữa.
Những các vị cổ động đó vẫn cúi đầu chăm chú đọc, không hề vứt tài liệu đi như cô.
Thành thật mà nói, con người không chết vì người khác.
Tuy rằng bọn họ bị Chu Như Ngọc mua về, nhưng nếu Đường Nhã Phương thật sự có thể giúp tập đoàn nâng lên một tầm cao mới, bọn họ cũng không hẳn là không còn khả năng để quay đầu làm lại.
Lợi ích sống còn của bản thân còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Chu Như Ngọc dường như cũng nhận ra điều này, dứt khoát nói: "Tôi nghĩ mọi người đến dự đại hội đồng cổ đông không nên bỏ phí thời gian chỉ để xem tài liệu.
Tôi nghĩ chúng ta nên đến trực tiếp thủ tục quan trọng nhất của ngày hôm nay và bỏ phiếu cho người phù hợp nhất với vị trí Chủ tịch mới tập đoàn tập đoàn Đường Thị của hội đồng quản trị.Một khoảng không gian yên tĩnh.
Ngay khi Chu Như Ngọc cho rằng mọi người không có phản đối nàng, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Cô Nhã Phương, tập đoàn giải trí Hoàng Gia muốn hợp tác với tập đoàn Đường Thị sao?"
Giọng nói này mang đầy sự ngạc nhiên và kỳ vọng, và nó đến từ lão Trần.
"Vâng, thưa chú Trần.
Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng Gia đã giao ước với tôi rằng chỉ cần tôi trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Đường Thị, anh ấy sẽ xem xét hợp tác với chúng ta."
Ngay khi nhận xét này được đưa ra, cả bốn người đều bị sốc.
Những người khác vội vàng xem qua tài liệu, quả thực giống như lời lão Trần nói, quả thực có mục hợp tác với Hoàng Gia trong bản kế hoạch.
Bây giờ Đường Nhã Phương đã thực sự xác nhận kế hoạch này, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.
Hoàng Gia, tập đoàn giải trí hàng đầu Trung Quốc và thậm chí cả châu Á, có đang nằm mơ thì tập đoàn tập đoàn Đường Thị nhỏ bé cũng không dám hợp tác với bọn họ, nhưng bây giờ nó không phải là mơ, mà là thực tế, sẽ không ai có thể kiềm chế được sự hưng phần của mình.
"Nhã Phương, chuyện này có phải là thật không? Tổng giám đốc Vỹ thật sự đồng ý việc hợp tác này sao?".