Xem mắt ư?
Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ánh mắt đầy sự khó tin.
Náo loạn cả ngày, vậy mà cậu ấy lại đang đi xem mắt!!!
“Lục Đình Chiêu...!Đồ khốn nạn!” Cô gái được nuông chiều bị làm cho tức giận bỏ chạy.
Một màn kịch náo động cũng xem như hạ màn rồi.
Lục Đình Chiêu nhếch mày kiếm lên, buông Lê Mẫn Nghi ra, quay đầu nói với cô: “Cảm ơn, nếu như không phải cô đột nhiên xuất hiện, tôi còn đang phiền não nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi cô ta đây?”
Nghe xong, Lê Mẫn Nghi chậm rãi lấy lại tinh thần, nhướng mày nói: “Anh đang lợi dụng tôi à?”
“Đây đâu phải lợi dụng chứ, đây là bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà.”
Lục Đình Chiêu vừa nói, vừa đưa tay lên ôm vai cô, “Nào, để cảm ơn cô, tôi mời cô ăn một bữa to.”
Cậu ấy không mảy may ý thức được rằng nguy hiểm đang âm thầm tới gần.
Bạn bè? Giúp đỡ?
Có hỏi qua ý kiến của cô chưa? Nếu chưa hỏi thì đó chính là lợi dụng!!!
Đôi mắt Lê Mẫn Nghi sa sầm lại, nàn tay buông thống bên người nắm chặt, rồi đột nhiên giơ lên, một nắm đấm đập vào mũi Lục Đình Chiêu.
“Đậu má!” Lục Đình Chiêu bị đánh đến mức trở tay không kịp, không nhịn được mà nói thô tục.
“Lê Mẫn Nghi! Cô có bệnh à?” Lục Đình Chiêu vừa mắng cô vừa xoa mũi.
Cô ấy bạo lực vậy sao? Không nói không rằng mà động tay chân, không sợ không có ai thích cô ấy sao? Lê Mẫn Nghi lạnh lùng nhìn cậu ấy
chằm chằm: “Lục Đình Chiêu, hôm qua anh hẹn tôi ra là muốn tôi phá hoại việc xem mắt đúng không.”
Dưới ánh nhìn hung dữ của cô, Lục Đình Chiêu chột dạ nhìn sang một bên, cậu ấy biết mình đã sai, không dám tính toán gì về cú đấm kia với cô nữa.
Cô đang nghĩ, tại sao đang yên đang lành cậu ấy lại hẹn cô như vậy? Hóa ra còn có mục đích khác.
Cảm thấy trái tim mình như rơi vào hầm băng, thật lạnh lẽo.
Cô biết đó là sự thất vọng, sự hụt hãng đối với cậu ấy.
Lê Mẫn Nghi hít thở sâu, “Lục Đình Chiêu, kể cả chúng ta là bạn bè, anh muốn tôi giúp anh thì cũng nên nói tôi biết một tiếng, không phải, không phải...!
“Không phải cái gì?” Lục Đình buồn bực hỏi.
Thì cô sẽ hiểu nhầm.
Lê Mẫn Nghi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, trong đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau đó chuyển ánh mắt sang một bên, lạnh nhạt đáp: "Không có gì đâu, anh tự giải quyết cho tốt đi."
Dứt lời, cô quay người đi ra ngoài, bỏ lại Lục Đình Chiêu với khuôn mặt ngơ ngác, không xảy ra chuyện gì sao?
Không đúng, với cá tính của cô, nếu phát hiện mình bị lừa, thì sao có thể qua loa cho xong vậy được?
Thật ra, Lục Đình Chiêu không biết được rằng, không phải Lê Mẫn Nghi không muốn tính toán, mà là cô ấy không còn sức mà đi so đo.
Sau khi biết được sự thật, cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng đã nhấn chìm cô rồi.
Vậy nên, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không cô sợ cậu ấy sẽ phát hiện ra cô đã khóc.
Vi Vịnh Phong đưa Chu Như Ngọc về biệt thự nhà họ Vi, vừa bước vào, đã thấy một đống đồ lộn xộn trước cửa.
Vi Vịnh Phong cau mày, đang định hỏi quản gia có chuyện gì xảy ra.
Lại nghe thấy Chu Như Ngọc kinh ngạc lên tiếng: "Đây không phải đồ đạc của tôi sao? Sao lại ở đây?”
Đồ của cô ta?
Vĩ Vịnh Phong nhăn mày chặt hơn nữa.
“Chú Trần, chuyện gì thế này?” Chu Như Ngọc cao giọng chất vấn quản gia đứng cạnh.
Sao đồ của cô ta lại lộn xộn ở đây, cô ta chưa từng nói muốn chuyển nhà hay gì.
“Điều này...!Chú Trần nhìn Vi Vịnh Phong, khó xử không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Là tôi bảo người giúp việc chuyển tới đây.”
Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc ngước nhìn, chỉ thấy nữ chủ nhân của nhà họ Vi - Hoàng Hà Liên chậm rãi từ cầu thang bước xuống, sau đó bước tới trước mặt họ.
“Dì à, dì có ý gì thế?” Chu Như Ngọc chỉ vào đống đồ mà hỏi.
“Ý gì chứ?” Hoàng Hà Liên lạnh lùng nhìn cô, lãnh đạm nói: “Nhà họ Vì chúng tôi nhỏ quá, chứa không nổi cô.”
Hoàng Hà Liên hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng hiền từ như hai ngày trước nữa, mà đã trở nên xấu tính và lạnh lùng.
Chu Như Ngọc không phải kẻ ngốc, trong chốc lát đã hiểu được tại sao thái độ bà ta thay đổi rồi.
Nhưng cô ta cũng chẳng phải là đèn cạn dầu.
Cô ta quay sang bên cạnh, túm lấy tay Vi Vịnh Phong, tủi thân nói: "Vịnh Phong, nhìn dì kìa, sao dì có thể dọn đồ của em xuống và ném chúng ở đây được chứ?"
Vi Vịnh Phong nheo mắt, sau đó nhìn mẹ mình, vẻ mặt không đồng tình: “Mẹ, mẹ không nên tự tiện động vào đồ đạc của Như Ngọc thế được.”
Tuy rằng tình cảm của anh ta đối với Chu Như Ngọc đã phai nhạt, nhưng anh ta cũng không muốn trở mặt, vậy thì khó coi quá.
Nhưng có vẻ mẹ anh ta không nghĩ nhiều thế, một lòng chỉ muốn đuổi Chu Như Ngọc đi.
“Mẹ động vào đồ của cô ta thì sao?” Hoàng Hà Liên hung dữ nhìn cô ta một cái, giọng điệu khinh bỉ tiếp tục nói: “Mẹ còn sợ đụng vào đồ của cô ta làm bẩn tay mình ấy.”
“Mẹ!” Vi Vịnh Phong lộ ra vẻ không vui nhìn mẹ mình.
“Sao nào? Mẹ nói sai à? Cô ta không thử nghĩ xem cô ta là kẻ thứ ba mang đến vướng víu cho nhà họ Đường, thì có tư cách gì mà làm con dâu nhà họ Vi chứ? Cũng chả hiểu lúc đầu con nghĩ thế nào nữa, dù sao Đường Nhã Phương cũng là cô chủ chân chính của nhà họ Đường, là người thừa kế thật sự, nếu như con lấy cô ấy, không phải tập đoàn Đường Thị sẽ là của con sao”
Nói tới đây, Hoàng Hà Liên cũng nổi giận, càng cảm thấy Chu Như Ngọc rất chướng mắt.
Cuối cùng Chu Như Ngọc cũng đã nghe thấy lời thật lòng của Hoàng Hà Liên, bà ta lại có thể nói những lời thế này, vậy tại sao cô ta phải để mình phải chịu ấm ức chứ?
Cô ta buông tay Vi Vịnh Phong, nhìn thẳng vào Hoàng Hà Liên với ánh mắt lạnh lùng, khỏe môi cười lạnh: “Dì à, dì là mẹ của Vịnh Phong, thế nên cháu tôn trọng dì.
Nhưng bây giờ xem ra, cháu không cần thiết phải kính trọng nữa rồi.”
“Ngay từ đầu, cháu biết dì và chú đồng ý cho con và Vịnh Phong kết hôn chẳng qua là vì ba cháu đồng ý khi cháu kết hôn sẽ cho cháu 20% cổ phần của tập đoàn Đường Thị.”
“Lần này mọi người đã đồng ý tổ chức hôn lễ, không phải cũng vì cháu nói cháu là người thừa kế của tập đoàn Đường Thị, cháu sẽ kế thừa tập đoàn Đường Thị sao? Trong mắt mọi người, cháu cũng chỉ là một quân cờ để mấy người có được tập đoàn Đường Thị thôi.”
Chu Như Ngọc nói một hơi nhiều như vậy, Vi Vịnh Phong nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt nhìn cô ta vô cùng phức tạp.
Sắc mặt Hoàng Hà Liên lúc trắng lúc xanh, rõ ràng là không ngờ Chu Như Ngọc lại biết rõ như thế.
Chu Như Ngọc đã nói hết những lời cất giấu trong lòng từ lâu ra, không khỏi có một cảm giác dễ chịu.
.