Vì để cho Mẫn Nghi và An Nhi hòa giải, Đường Nhã Phương chuẩn bị tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn mà các cô thích, sau đó gọi các cô đến nhà mình ăn.
Không có chuyện gì là một bữa cơm không thể giải quyết được, nếu như không được, vậy thì hai bữa.
Thím Ngô đi đến cửa phòng bếp, nhìn bóng người bận rộn bên trong, cười hỏi: "Cô chủ, có cần tôi giúp không?"
"Thím Ngô, không cần, cháu tự làm được." Đường Nhã Phương quay đầu cười với bà, "Tự cháu làm mới có ý nghĩa."
"Vậy được, có gì cần chứ gọi tôi."
Thím Ngô thấy cô kiên trì như vậy, cũng không nói gì nữa.
"Được." Đường Nhã Phương lên tiếng, sau đó lại vùi đầu cắt rau trong tay.
Một bữa cơm cô phải chuẩn bị ròng rã hơn hai giờ, nhìn bàn ăn cao cấp đầy đủ đồ ăn thơm phức, Đường Nhã Phương cảm thấy cực kì thành công.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài từ cửa sổ phòng ăn, sắc trời đã tối, đèn đường trong đình viện cũng đã sáng lên.
Nhìn thời gian, chắc bọn họ cũng sắp đến rồi.
Thế là cô đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Lục Đình Vỹ vừa về đến nhà.
Cô cười một tiếng tươi tắn, "Đình Vỹ, anh về rồi à."
Lục Đình Vỹ "ừ" một tiếng, lặng lẽ đánh giá cô.
Nhìn cô mặc tạp dề, mái tóc tùy ý buộc ở sau gáy, tóc rối nghịch ngợm tán loạn tùy ý, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười xán lạn.
Rõ ràng là có chút chật vật, nhưng anh lại cảm thấy lúc này cô cực kì đẹp, không nỡ dời mắt đi.
"Em xuống bếp?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Đường Nhã Phương cười gật đầu, "Đúng vậy, em nấu rất nhiều món ăn, tối nay anh có lộc ăn rồi."
"Ồ ?" Mày kiếm chau lên, "Em xác định sao?"
Sự nghi ngờ cua anh khiến Đường Nhã Phương bất mãn chu mỏ một cái, "Làm sao? Anh chế tài nấu nướng của em à?"
Lục Đình Vỹ cười, "Không chê, cho dù em nấu khó ăn, anh cũng sẽ ăn hết."
Nghe vậy, Đường Nhã Phương lập tức mở cờ trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ bất mãn nói: "Thôi đi, em không tin câu đó của anh đâu."
"Đợi chút nữa em sẽ tin lời anh thôi." Lục Đình Vỹ nói đầy ẩn ý sâu xa.
"Hả?" Đường Nhã Phương sững sờ, lập tức kịp phản ứng ý nghĩa trong lời nói của anh, lập tức tức giận vung nắm đấm lên, nhẹ nhàng đánh anh một cái, "Vậy mà anh lại chê bai tài nấu nướng của em thật"
Lục Đình Vỹ cất cao giọng cười to vài tiếng, sau đó nắm lấy tay cô, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng hôn, nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong đôi mắt đen của cô, “Anh sẽ không chế.
Anh lên tầng thay quần áo rồi sẽ xuống."
Dứt lời, anh sờ đầu cô, rồi trực tiếp đi đến chỗ cầu thang.
Đường Nhã Phương quay người, nhìn anh đi lên cầu thang, một nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trên môi cô.
"Cô chủ, bạn của cô đã đến rồi." Lúc này, thím Ngô đi tới nói.
Đường Nhã Phương thu tầm mắt lại, quay đầu, chỉ thấy Tống An Nhi và Lương Phi Mạc cùng nhau đi tới.
Cô cong khỏe môi, "Hai người tới rồi."
Ánh đèn màu cam chiếu xuống, khiến bầu không khí trong phòng ăn cực kì ấm áp.
Nhưng trên thực tế...!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Mẫn Nghi căng thẳng, không hề mỉm cười.
Tống An Nhi thì cau mày, vẻ mặt cũng không được dễ nhìn lắm.
Toàn bộ bầu không khí có vẻ lúng túng.
Duy chỉ có Lục Đình Chiêu không hiểu chuyện gì cười đùa tí tửng nói với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, sao hôm nay chị lại đảm đang thế? Lại chuẩn bị nhiều món ăn như vậy!"
Lục Đình Chiêu nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mắt, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Đường Nhã Phương tức giận trợn mắt nhìn cậu ấy một cái, "Nói cái gì thì nói chứ chị dâu của cậu vẫn luôn đảm đam như thế."
Lục Đình Chiêu nhíu mày, "Thật sao? Sao em lại không nhìn ra chứ?"
"Cậu là ông xã chị sao?"
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng nói một câu, trong nháy mắt Lục Đình Chiêu liền hiểu, cậu ấy vội vàng nhìn ông anh nhà mình, phát hiện lúc này ánh mắt của anh rất bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc lúc này của anh, nhưng cậu ấy vẫn cảm nhận được cảm giác ngột ngạt khó hiểu.
Cậu ấy lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: "Đương nhiên chị dâu có đảm đang thì cũng là đảm đang với anh em, em làm em trai chỉ được hưởng ké tí thôi."
"Hèn!" Lê Mẫn Nghi khinh thường khẽ nói.
"Vô dụng.
Ngay cả Lương Phi Mạc cũng nhả ra một câu.
Ngay lập tức, Lục Đình Chiêu giận dữ, "Nếu không phải thấy mỗi người ở đây đều nghiêm mặt, tôi phải hy sinh chính mình để cho mấy người chế giễu sao?"
"Phì!" Đường Nhã Phương bật cười “phì phì” một tiếng, đưa tay vỗ vỗ vai cậu ấy," Đình Chiêu, chị cảm nhận được tấm lòng của cậu, chị dâu rất cảm động.
Nào, đĩa tôm này thuộc về cậu."
Cô lấy đĩa tôm sốt cà đưa đến trước mặt cậu ấy, "Đây chính là chị dâu cố ý làm cho cậu ăn đấy."
Vừa rồi Lục Đình Chiêu còn rất tức giận, bây giờ vừa nhìn thấy kia bàn tôm, lại nghe thấy cô nói là cố ý làm cho mình, lập tức cảm động đến mức sawos khóc lên, "Chị dâu, vẫn là chị đối tốt với em nhất."
Nói rồi liền muốn ôm lấy cô, lúc này một cái tay đưa qua, túm lấy cái tay đang muốn ôm Nhã Phương của cậu ấy, sau đó, một giọng nói trầm thấp mang theo ý lạnh vang lên: "Chú ý đúng mực."
"Ha ha..." Lục Đình Chiêu gượng cười thu tay về.
Thấy thế, Lương Phi Mạc buồn cười, "Anh họ, sao cậu lại phải sợ như thế?"
"Tôi sợ sao?" Lục Đình Chiêu không vui lắm, trực tiếp đáp trả, "Anh không sợ thì anh đến ôm đi.
Ôm đi."
"Được a, ta liền ôm cho người xem." Lương Phi Mạc đứng lên, đi tới.
"Phi Mạc, anh..."
Ngay lúc Đường Nhã Phương cho rằng anh ta muốn đến đây ôm mình thật, vội vàng nghĩ muốn khuyên nhủ anh ta đừng làm chuyện điên rồ, tránh để Đình Vỹ không vui.
Nhưng cô còn chưa kịp nói, liền thấy Lương Phi Mạc ôm lấy Lục Đình Chiêu.
Toàn bộ phòng ăn rơi vào sự yên tĩnh một cách chết chóc.
Nhìn hai người đàn ông đang ôm nhau, Đường Nhã Phương giật giật khỏe mắt.
Thật sự là tràn đầy mùi gay!.