"Phut ha ha ha..."
Trong nhà ăn vang lên một trận cười ầm ĩ, làm cho mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Đường Nhã Phương liếc nhìn đồng nghiệp xung quanh, xấu hổ cười cười, sau đó im lặng mà trừng mắt với người phụ nữ mất hết hình tượng ngồi trước måt.
"Lê Mẫn Nghi, cậu có thể cười nhỏ tiếng tý không? Tớ không muốn bị mọi người hiểu nhầm người ngồi bên cạnh tớ là một đứa thần kinh đầu!" Đường Nhã Phương tức giận mà nói.
"Phương...!Phương..." Lê Mẫn Nghi cười đến nỗi nói cũng không trôi chảy, cô nhanh tay lấy đồ uống trên bàn uống một ngụm, vỗ vỗ ngực cho thuận khí, đợi thoải mái hơn mới nói tiếp: "Tớ cũng không biết trên thế giới này lại tồn tại những người khờ dại như thế" "Nam không phải là khờ dại, mà là tự tin, cậu ta cảm thấy bản thân mình sẽ phỏng vấn được Đình Vĩ." Đường Nhã Phương gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, chậm rãi mà nhai.Không thể phủ nhận rằng khi có nghe được lời nói hùng hồn của Nam, cô cũng thiếu chút nữa không nhịn được mà cười phá lên, cảm thấy suy nghĩ của cậu ta thực sự là rất đơn giản, đơn thuần.
Nhưng lại sở đả kích đến sự nhiệt tình của Nam khi vừa gia nhập vào cái ngành này, vì thế cô chỉ vỗ vai cậu ta ẩn ý mà nói: "Nam à, cậu có mục tiêu như vậy là rất tốt, nhưng mà vẫn là làm những chuyện đủ khả năng đi đã."
Nói xong lời này cô liền muốn rời đi, Nam đi đến trước mặt của cô, ngăn cản cô, vẻ mặt kiên định mà nói: “Chị Nhã Phương, chị cứ tin tưởng em, em nhất định có thể phỏng vấn được tổng giám đốc Lục, sau đó làm cho danh tiếng của công ty chúng ta nổi khắp thế giới.
Đường Nhã Phương:
Lúc đó cô thực sự là bị vẻ mặt vô cùng kiên định của Nam dọa sợ, cho nên cô nhất thời không nói được gì, nhưng mà cuối cùng cô vẫn là cười với cậu ta mà nói: "Vậy thì cố gắng lên nhé." "Cố gắng lên?!" Lê Mẫn Nghi buồn cười mà nhìn cô bạn thân: “Cậu thế mà lại đi bảo cậu ta cố lên, cậu rõ ràng biết dầu này còn chưa đổ vào xe đã tắt lửa mất rồi."
Đường Nhã Phương nhún vai: “Không còn cách nào khác thôi, cậu ta thực sự rất giống tớ lúc vừa mới đi làm, đầy nhiệt tình và đam mê, ngày ngày đêm đêm đều muốn làm được một cái tin tức nóng hổi." "Quả thật vậy." Lê Mẫn Nghi gật đầu không phủ nhận: “Lúc đó cậu toàn chạy đi đưa tin cả ngày lẫnđêm, mệt đến nỗi người gầy hẳn đi làm cho tớ cùng An Nhi đau lòng muốn chết."
Đường Nhã Phương nhướn mày cười: "Nhưng mà tất cả vất vả cuối cùng đều được đền đáp, cậu xem bây giờ tớ đã thăng chức rồi."
Lê Mẫn Nghi lườm một cái: "Làm ơn đi, tận ba năm cậu mới được thăng chức, đền đáp của cậu đến cũng quá muộn đi." "Có còn hơn so với chả có gì."
Đường Nhã Phương cười cười, sau đó xếp đĩa đồ ăn sang một bên, đưa bát canh tới trước mặt, cúi đầu chậm rãi uống canh.
"An Nhi thì sao?" Lê Mẫn Nghi một bên ăn một bên vụ vợ hỏi.
"Ba mẹ cậu ấy nhận tôi rồi..." "Gì cơ?!"
Câu còn chưa nói dứt, Lê Mẫn Nghi đã kêu lên kinh ngạc, dọa cho Đường Nhã Phương thiếu chút nữa đánh rơi thìa vào bát canh, cô trừng mắt lạnh lùng lườm Lê Mẫn Nghi đang kích động trước mắt: “Tiêu à, cậu có thể để cho tớ nói xong hết được không?"
Lê Mẫn Nghi cười ngượng ngùng: “Được, cậu nói trước đi."
Đường Nhã Phương lại uống thêm một ngụm canh rồi mới buông thìa xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ba mẹ An Nhi đột nhiên nhận tội, vì vậy trong thời gian gần tiếp đây An Nhi sẽ không tới công ty, cô muốn lật lại bản án của ba mẹ mình.""Tại sao cô chú lại tự nhiên nhận tội cơ chứ?" Lê Mẫn Nghi nhíu mày, sau đó hai mắt đột nhiên mở to: “Là Dương Y Thanh giở trò quỷ!" "Ừ, là cô ta." "Con mẹ nó, tớ nhất định không tha cho cô ta đâu." Lê Mẫn Nghi nghiến răng căm hận.
"Bây giờ An Nhi sao rồi?" Lê Mẫn Nghi hỏi.
"Vẫn ổn."
Lê Mẫn Nghi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vậy tớ cũng yên tâm rồi."
Cô ấy sợ An Nhi không chịu được khi phải đối mặt với sự tình đột ngột như vậy, lại làm ra mấy chuyện ngốc nghếch.
"Yên tâm đi, bây giờ bên cạnh cậu ấy có Phi Mạc, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lê Mẫn Nghi mím nhẹ môi: “Câu này nói ra như kiểu không có Lương Phi Mạc ở bên cạnh thì An Nhi sẽ xảy ra chuyện ấy.
Cậu ấy không phải là vẫn còn chúng ta sao?" "Sao thế? Cậu ghen rồi hả?" Đường Nhã Phương cười chế giễu nói.
"Ai ghen cơ chứ?" Lê Mẫn Nghi tức giận mà liếc xéo cô một cái.
Đường Nhã Phương không nói gì chỉ cười đầy ẩn ý.
"Được rồi, được rồi, tớ là ghen đấy, ai bảo An Nhi lúc nào cũng giấu tớ mọi chuyện, nhưng Lương Phi Mạc lại là người bạn trai mà cậu ấy mới quen chưa lâu, cậu ấy lại có thể yên tâm mà để anh ta giúp đỡthu xếp mọi chuyện.
Tớ thực sự không cam lòng."
Lời nói đấy là sự thật, cứ nghĩ tới bản thân đã có bao nhiêu năm cảm tình với An Nhi đều không sánh bằng một Lương Phi Mạc vừa mới quen biết, cô quả thực rất bực dọc.
Đường Nhã Phương lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Cậu ấy...!"Tớ thì sao cơ chứ?" "Không có gì đâu." Đường Nhã Phương cười cười, không nói thêm gì nữa.
Lê Mẫn Nghi trong lòng căm giận tức giận mà đẩy bàn ăn sang một bên.
“Không ăn nữa, khó ăn quá đi." Sau đó cầm lấy đồ uống uống một ngụm lớn.
Thấy thế Đường Nhã Phương nhướn mày nhẹ, cô ấy sao lại vẫn trẻ con như vậy? "Chị đây cũng muốn có bạn trai." Lê Mẫn Nghi đem đồ uống đặt một bịch xuống bàn: “Người ta đều nên vợ nên chồng hết rồi, còn mỗi tớ cô đơn một mình, trong lòng tớ cảm thấy vô cùng tức giận.
Câu này vô cùng quen thuộc, dường như trước đây có nói qua rồi.
Còn nhớ rõ An Nhi đã trả lời cô như thế nào.
Đường Nhã Phương trầm tư một lát sau đó khỏe mỗi cong lên: “Cậu có thể thành một đôi với Đình Chiêu."
Đúng vậy, lúc đó An Nhi cũng là nói như vậy.
Lê Mẫn Nghi nặng nề mà "hờ" một tiếng: “Không muốn! Tớ muốn đi xem mắt.""Xem mắt á?!" Đường Nhã Phương còn tưởng mình nghe nhầm, bị dọa sợ tới mức cao giọng hét lên.
"Ừ, ngày mai là cuối tuần, ba tớ sắp xếp cho tớ một buổi xem mắt, vốn dĩ không muốn đi nhưng mà giờ nghĩ lại thì đi xem xem chút cũng được."
Đường Nhã Phương thực sự bị lời nói của cô dọa sợ, nhanh chóng khuyên cô: "Nghi à, cậu có thể đừng nghĩ quẩn được không, lỡ như đi rồi gặp phải mấy người kỳ quái thì biết làm sao?" "Yên tâm đi, tớ ưu tú như thế này, người được giới thiệu chắc chắn cũng ưu tú như tớ."
Nghe thấy mấy lời tự luyến của cô như thế, mấy lời khuyên được Đường Nhã Phương chuẩn bị nói ra toàn bộ bị nuốt lại vào trong.
"Vậy thì chúc cậu may mắn!" Đường Nhã Phương nhếch miệng cười một cái.
Lê Mẫn Nghi híp mắt: “Nhã Phương, tớ sao lại cảm thấy là cậu đang ngồi chờ xem kịch vui nhỉ?" "Cô nghĩ linh tinh rồi, cô là bạn thân của tôi, tôi đương nhiên là muốn chúc cô xem mắt thành công rồi!"
Cứ nói một câu lại gọi "Cô" làm cho cả người Lê Mẫn Nghi nổi cả da gà.
"Đường Nhã Phương, cậu có thể nói chuyện bình thường được không?"
Đường Nhã Phương đem bát canh đặt lên bàn, sau đó đứng dậy g hết đồ vào trong tay: “Tớ vẫn còn nhiều việc bận lắm, không tán dóc với cậu nữa."
Nói xong, cô bưng đĩa cơm xoay người đi tới chỗ.