Đường Nhã Phương tắt máy xong chạy ngay lên tầng, lúc đi xuống đã thay xong quần áo.
Thím Ngô vừa trông thấy liền hỏi ngay: "Cô chủ, cô muốn ra ngoài đấy ạ?" "Ừm, thím Ngô, buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối cho cháu, cháu ăn ở ngoài với Đình Vĩ." Đường Nhã Phương vừa thay giày vừa nói với thím Ngô.
"Vâng, tôi biết rồi."
Đặt dép lê đi trong phòng vào tủ giày, Đường Nhã Phương khoát tay một cái với thím Ngô: "Thím Ngô, cháu đi đây."
Thím Ngô trông thấy dáng vẻ cô vô cùng vội vàng, nói rầm rì: "Cô chủ có việc gì gấp sao?"
Việc gấp?!
Không phải, là cô Nghi đang xem mắt, bất hạnh gặp phải một người đàn ông kì quái, cần cô qua cứu trận.
Thấm Lan viện.Một cái tên vô cùng nhã nhặn cổ điển.
Đồng thời cũng là một nhà hàng cao cấp phong cách Việt Nam.
Có thể xem mắt ở một nhà hàng thế này, nói vậy người đàn ông kia cũng không tới độ nào chứ.
Có điều, trong điện thoại nghe Mẫn Nghi kể thì người đàn ông kia cần bao nhiêu khủng bố là có bấy nhiêu khủng bố.
Cô thật sự tò mò, người đàn ông có thể khiến Mẫn Nghi cảm thấy sợ hãi thì là người hiếm có như thế nào.
Việc hiếm gặp thế này đương nhiên không thể để một mình cô chứng kiến được.
Ngay lập tức, cô gọi theo Lục Đình Chiêu.
Hai người gặp mặt ở cửa nhà hàng Thấm Lan, sau đó cùng đi vào.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình đi ra chào đón: "Chào ngài, xin hỏi đi mấy người thế a?" "Chúng tôi tới tìm người." Đường Nhã Phương nhìn khắp bốn phía, sau đó hỏi: "Xin hỏi chỗ mọi người có cô Nghi không?" "Có, cô ấy đặt phòng riêng trên tầng." "Có thể đưa chúng tôi tới không?" "Mời đi theo tôi."
Nhân viên phục vụ dẫn họ lên tầng, đưa tới cửa phòng riêng, sau đó đưa tay gõ cửa.
"Sao vậy?" Một giọng nói rất trầm vang lên.
Đường Nhã Phương: “Lục Đình Chiêu: “...”
Giọng nói này họ không nhận sai, đây là Lê Mẫn
Nghi.
Nhân viên phục vụ vẫn tốt tính đáp: "Cô Nghi, có bạn cô tới tìm."
Vừa dứt lời, cửa phòng bao mở ra ngay.
Một bóng người lao ra, ôm lấy Đường Nhã Phương: "Nhã Phương cuối cùng cậu cũng tới rồi." Đường Nhã Phương cười đẩy cô ấy ra: "Cậu cần tớ giúp, tớ nhất định phải tới chứ." "Cậu là tốt nhất."
Nói xong cô ấy lại ôm lấy Đường Nhã Phương, Đường Nhã Phương đưa tay ngăn cô ấy lại: "Đừng ôm nữa."
Lê Mẫn Nghi ngại ngùng bỏ tay xuống, khỏe mắt nhìn về phía dáng người cao to ở bên cạnh, đáy mắt ngay lập tức lướt qua một tia sáng.
"Lục Đình Chiểu, anh tới làm gì?" Cô bực tức hỏi.
"Xem trò vui đấy." Câu trả lời này rất thật lòng.
"Xem trò vui?!" Lê Mẫn Nghi chau mày, đôi mắt đẹp có sự kém vui, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Nếu anh tới đây xem trò vui thì bây giờ đi ngay cho tôi."
Lục Đình Chiêu nhíu mày, quay đầu nói với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, nếu người ta không chào đón thì em đi trước." cậu thật sự quay người định đi.
Đường Nhã Phương vội kéo cậu lại: "Đình Chiêu,cậu mà đi rồi thì không để mặt mũi cho chị dâu quá."
Lục Đình Chiêu vội xòe tay ra: "Chị dâu, cũng có phải tự em muốn đi đâu, là có người muốn đuổi em đi."
Nói xong, anh ta còn vô ý liếc Lê Mẫn Nghi.
Thật là một đôi oan gia.
Không hợp một câu là lại cãi nhau.
Đường Nhã Phương khẽ thở dài, sau đó nhỏ giọng nói với Lê Mẫn Nghi: "Mẫn Nghi, Đình Chiêu tới là để giúp cho cậu đấy, nếu cậu bảo cậu ấy đi rồi, thì chẳng ai giúp được cậu."
Lê Mẫn Nghi liếc nhìn Lục Đình Chiêu, cắn cắn môi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Đúng lúc này một giọng nói dịu dàng như nước vang lên.
"Mẫn Nghi, là bạn của cô à?"
Nghe tiếng, Đường Nhã Phương mới quay đầu nhìn, một gương mặt trẻ tuổi lọt vào mắt.
Đường Nhã Phương hơi kinh ngạc, vốn dĩ nghe Mẫn Nghi kể xem mắt rất là khủng bố, còn tưởng là vớ va vớ vẩn nữa, nhưng không ngờ hóa ra ngoại hình lại ổn áp như vậy.
Dáng mặt rõ ràng, đôi mắt hẹp dài,đen kịt như mực, sâu không thấy đáy.
Trông thấy dáng người phía sau đi tới, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Mẫn Nghi xuất hiện một sự nóng nảy, cô ta không quay đầu nhìn thẳng người đàn ông kia, mà kéo Đường Nhã Phương vào phòng bao.Lúc nhìn qua mặt người đàn ông kia, Đường Nhã Phương mới thấy sự bất đắc dĩ trên mặt anh ta.
Đường Nhã Phương không khỏi nhìn anh ta thêm một chút.
Chuyện này có vẻ không đơn giản như là cô nghĩ.
Đường Nhã Phương ngồi xuống, Lê Mẫn Nghi đặt menu ở trước mặt cô: "Muốn ăn gì thì tự cậu gọi đi?" "Không cần." Đường Nhã Phương cười đặt thực đơn sang một bên, sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống đối diện mình, nở nụ cười áy náy với anh ta: "Thật ngại quá, quấy rầy mọi người rồi."
Người đàn ông nở nụ cười nhẹ: "Không sao, tôi không ngại."
Nói xong, anh ta nhấc ấm trà trên bàn rót chén trà cho Mẫn Nghi, trong nháy mắt hương hoa lài thanh tân liền tản ra ngoài.
Đường Nhã Phương hơi nhếch đuôi mày: "Trà hoa nhài."
Người đàn ông cười khẽ: "Ừ, Mẫn Nghi thích uống trà hoa nhài từ nhỏ."
Ánh mắt người đàn ông nhìn lên người Mẫn Nghi, ánh mắt thoảng thấy những tình cảm, nhưng người ấy lại không hề cảm kích hừ một tiếng: "Ngại quá, giờ tôi chỉ thích uống coca." Thái độ của Mẫn Nghi với anh ta không tốt, nhưng người đàn ông không hề quan tâm chút nào, chỉ cười cười nói: "Nhưng uống nhiều coca không tốt." "Ai cần anh lo!"Mẫn Nghi lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Người đàn ông cười cười không nói gì nữa.
Đường Nhã Phương nhưởng mày, người đàn ông này có tính khí quá tốt, hoặc là quá yêu Mẫn Nghi rồi.
Có điều bây giờ xem ra, ắt là cả hai đều có.
Nghĩ tới việc Mẫn Nghi nhờ cô phá hủy buổi xem mắt lần này, khiến người đàn ông đối diện chết lòng, cô bỗng thấy có chút không đành lòng.
Dù sao đối phương là người tốt như thế.
Lục Đình Chiêu âm thầm đánh giá người đàn ông kia, mày kiếm chau lại, cậu luôn cảm thấy đã gặp người này ở chỗ nào, nhưng bỗng nhiên lại không nhớ ra.
Người đàn ông rót chén trà cho Đường Nhã Phương, cô cười nói câu "cảm ơn" rồi lại hỏi: "Có thể mạo muội hỏi thăm quý tính?" "Tống, Tống Văn Mạc." Người đàn ông cười ôn hòa dịu dàng.
Anh ta khiến người ta thấy thoải mái giống như làn gió xuân ấm áp vậy.
"Chào anh, anh Mạc.
Tôi là bạn thân của Mẫn Nghi, Đường Nhã Phương, anh có thể gọi tôi là Nhã Phương.
Đường Nhã Phương giới thiệu bản thân xong, lại chỉ Lục Đình Chiêu bên cạnh giới thiệu: "Lục Đình Chiêu, ừm, cậu ấy là..."
Cô do dự, sau đó cắn răng nói tiếp: "Là bạn trai của Mẫn Nghi...".