Tống Văn Mạc bình tĩnh nhìn Lục Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi chằm chằm một lúc lâu, sau đó cong môi nở nụ cười: "Mẫn Nghi, em không cần cố tình tìm người giả làm bạn trai chỉ để từ chối anh."
Đường Nhã Phương kinh ngạc vô cùng, thế mà anh ta đã nhận ra ngay trò vặt của Mẫn Nghi.
Lần này đổi thành Lê Mẫn Nghi đông cứng khỏe miệng rồi, cô cắn cắn môi, xoay đầu một cái, hôn thật sâu lên môi Lục Đình Chiểu.
Đường Nhã Phương thoáng cái trợn tròn mắt, trời mẹ, Mẫn Nghi điên rồi hả?
Cô cẩn thận từng tí một nhìn về phía Tống Văn Mạc, chỉ thấy cả gương mặt anh ta tối sầm, đôi mắt vốn dĩ đã đen mà giờ phút này càng thêm u tối.
Lục Đình Chiêu từng có một lần kinh nghiệm nên giờ rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười không đứng đắn: "Nghi, thật ra em không cần ngại đâu."
Lê Mẫn Nghi hơi cau mày, không hiểu cậu nói thế là sao.Cảnh sau đó khiến Đường Nhã Phương không chỉ trợn tròn hai mắt, mà miệng cũng há to.
Tron måt há m!
Chỉ thấy Lục Đình Chiêu nghiêng đầu, đưa tay kéo gáy Lê Mẫn Nghi lại, hôn thẳng lên đôi môi đỏ hơi mở của cô.
Đôi mắt của cô trở nên căng thẳng, trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú sát gần trong gang tấc.
Cô ấy thấy trong mắt cậu lóe lên ý cười, không khỏi tức giận.
Cười cái gì mà cười? Có gì hay mà cười?!
Cô vừa định đẩy cậu nhưng động tác của anh cậu còn nhanh hơn cô, rời khỏi môi cô, chuyển sang bên tại cô, dùng thanh lượng chỉ hai người có thể nghe rõ được nói với cô: "Không phải muốn diễn kịch à? Vậy thì phải diễn thật một chút."
Ánh sáng lóe lên trong đáy mắt Lê Mẫn Nghi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện ra ý cười ngại ngùng, lườm cậu một cái hờn oán: "Chỗ này không chỉ có hai đứa mình, đừng có nói mấy chuyện ngại ngùng thế mà."
Cách nói của cô không khỏi khiến người ta suy nghĩ xa xôi, tò mò rằng Lục Đình Chiêu đã nói cái gì bên tai cô, cô mới có thể trở nên ngại ngùng đến vậy.
"Được, anh không nói nữa.
Về nhà chúng ta từ từ nói."
Lục Đình Chiêu dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô, hàng mày ngập tràn sự yêu chiều.
Nếu như không phải sớm biết họ vờ làm người Cảnh sau đó khiến Đường Nhã Phương không chỉ trợn tròn hai mắt, mà miệng cũng há to.
Tron måt há m!
Chỉ thấy Lục Đình Chiêu nghiêng đầu, đưa tay kéo gáy Lê Mẫn Nghi lại, hôn thẳng lên đôi môi đỏ hơi mở của cô.
Đôi mắt của cô trở nên căng thẳng, trợn mắt nhìn gương mặt tuấn tú sát gần trong gang tấc.
Cô ấy thấy trong mắt cậu lóe lên ý cười, không khỏi tức giận.
Cười cái gì mà cười? Có gì hay mà cười?!
Cô vừa định đẩy cậu nhưng động tác của anh cậu còn nhanh hơn cô, rời khỏi môi cô, chuyển sang bên tại cô, dùng thanh lượng chỉ hai người có thể nghe rõ được nói với cô: "Không phải muốn diễn kịch à? Vậy thì phải diễn thật một chút."
Ánh sáng lóe lên trong đáy mắt Lê Mẫn Nghi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện ra ý cười ngại ngùng, lườm cậu một cái hờn oán: "Chỗ này không chỉ có hai đứa mình, đừng có nói mấy chuyện ngại ngùng thế mà."
Cách nói của cô không khỏi khiến người ta suy nghĩ xa xôi, tò mò rằng Lục Đình Chiêu đã nói cái gì bên tai cô, cô mới có thể trở nên ngại ngùng đến vậy.
"Được, anh không nói nữa.
Về nhà chúng ta từ từ nói."
Lục Đình Chiêu dịu dàng xoa mái tóc mềm mại của cô, hàng mày ngập tràn sự yêu chiều.
Nếu như không phải sớm biết họ vờ làm người yêu thì thật sự bị gương mặt đầy sự yêu thương thậm tình của Lục Đình Chiêu lừa đảo.
Đúng là lấy giả làm thật.
Diễn xuất của Đình Chiêu sao lại tốt dữ vậy? Không đi làm diễn viên thì uổng quá.
Đường Nhã Phương âm thầm tặc lưỡi, thán phục.
Cảnh này trong mắt Đường Nhã Phương chỉ là diễn xuất nhưng trong mắt Tống Văn Mạc thì là thật.
Trông thấy những hành động thân mật của Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu, anh ta vốn dĩ còn chút hi vọng thì giờ đã bị tiêu diệt triệt để.
Trái tim như thể bị siết chặt một cái, đau nhức nhối.
Anh ta giật giật khóe miệng, định nói gì đó lại nhận thấy cuống họng khô khốc chẳng thể phát ra một lời nào.
Đường Nhã Phương nghiêng đầu, trông thấy ánh mắt anh ta sâu thẳm, thoáng lộ vẻ đau thương.
Hàng mày thanh của cô hơi chau lại, cô giả vờ nhẹ giọng trách mắng hai người Lê Mẫn Nghi: "Được rồi, biết tình cảm hai đứa tốt đẹp nhưng cũng phải xem trường hợp chứ, không sợ bị người ta cười cho à?" "Cậu quản được bọn tớ chắc, bọn tớ thích vậy đấy.
Lê Mẫn Nghi nghịch ngợm làm cái mặt quỷ với cô, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Chiêu.
Lục Đình Chiêu lại sờ đầu cô ấy, động tác rất dịu dàng.Lê Mẫn Nghi nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào với cậu, giống hệt như một cô gái trẻ đang chìm đắm trong tình yêu.
Đường Nhã Phương nở nụ cười bất lực, quay đầu nói với Tống Văn Mạc: "Anh Mạc "Gọi tôi là Tống Văn Mạc được rồi." Tống Văn Mạc cắt đứt lời cô, khỏe mỗi mang theo nụ cười xa cách nhàn nhạt.
"Được, Tống Văn Mạc." Đường Nhã Phương cũng không khó khăn: "Tôi biết hôm nay anh đi xem mắt với Mẫn Nghi, nhưng bây giờ anh cũng thấy đấy, Mẫn Nghi đã có bạn trai rồi."
Tống Văn Mạc nhếch môi, không đáp.
Đường Nhã Phương vội vã đánh mắt sang Lê Mẫn Nghi, ý bảo cô ấy tự giải quyết.
Cô ấy chỉ bĩu môi, chậm rãi mở miệng: "Tống Văn Mạc, tôi không biết bố mẹ tôi nói với anh như thế nào, nhưng tôi không thể nào có kết quả với anh.
Mấy năm trước không thể, bây giờ cũng vậy thôi.
Vì vậy, anh nói rõ với bố mẹ tôi, nói là chúng ta không có cơ hội."
Nghe vậy, Tống Văn Mạc nở nụ cười tự giễu: "Mẫn Nghi, em còn đang trách anh, phải không?" "Trách anh?" Lê Mẫn Nghi ngạc nhiên nhướn mày, sau đó buồn cười đáp: "Anh có tư cách gì mà tôi phải trách anh? Anh đối với tôi mà nói cùng lắm chỉ là một người lạ."
Trên gương mặt tuấn tú của Tống Văn Mạc hiện ra một nét bi thương, anh ta cười cay đắng: "Hóa ra anh chỉ là một người xa lạ."Vốn đang lừa Tống Văn Mạc, bây giờ Mẫn Nghi còn nói như vậy, trông thấy dáng vẻ cô đơn tịch liêu của Tống Văn Mạc, Đường Nhã Phương có hơi không đành lòng.
Cô thở dài khe khẽ, nghe giọng điệu của họ khi nói chuyện, chắc là đã quen từ trước.
Nhưng thấy thái độ của Mẫn Nghi, chắc giữa hai người từng xảy ra chuyện gì rồi.
Mẫn Nghi lạnh lùng nhìn Tống Văn Mạc đối diện, hôm nay lúc đi vào phòng bao trông thấy là anh ta, cô đã muốn xoay người bỏ đi rồi, chỉ cần nghĩ tới chuyện quá khứ, cô đã cảm thấy trong lòng khó bình tĩnh.
Ngay lập tức, cô ở lại, còn gọi cho Nhã Phương,bảo cô tới giúp mình, đó là vì cô ấy biết Nhã
Phương sẽ đưa theo Lục Đình Chiêu tới.
Đúng như dự đoán, cô đã đúng.
Khi thấy dáng vẻ đau lòng mất mát của Tống Văn Mạc, cô cảm thấy có sự vui vẻ không tên.
Nếu đã đạt được mục đích, thì không cần ở lại thêm nữa.
Lê Mẫn Nghi đứng dậy, quay đầu nói với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, chúng ta đi thôi." "Nhưng mà..." Đường Nhã Phương trông thấy Tống Văn Mạc, cảm thấy cứ thế này mà đi có hơi mất lịch sự.
"Khỏi cần quan tâm anh ta." Lê Mẫn Nghi nói dửng dưng như không.
Lục Đình Chiêu cũng đứng dậy ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện, mày kiếm hơi chau lại: "TốngVăn Mạc..."
Nghe tiếng, Tống Văn Mạc đưa mắt nhìn về phía anh ta.
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa sự tìm hiểu và nghiền ngẫm.
Lục Đình Chiêu hơi cười một cái: "Rất hân hạnh được quen anh."
Tống Văn Mạc có vẻ không ngờ anh ta sẽ nói ra câu này, biểu hiện có hơi sững sờ trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục như cũ, cười lễ phép: "Tôi cũng rất hân hạnh được quen anh." "Hẹn lần sau gặp." Nói xong câu đó, Lục Đình
Chiêu đã bị Lê Mẫn Nghi kéo ra ngoài.
Thấy vậy, Đường Nhã Phương nở nụ cười áy náy với Tống Văn Mạc, đứng dậy đuổi theo.
Đi ra từ Thẩm Lan, nhóm Đường Nhã Phương tìm đại một quán cà phê ngồi xuống nói chuyện.
Ngồi sát bên đường, vừa hay chủ nhật, trên phố người đến người đi, cảnh sắc vô cùng náo nhiệt.
Đường Nhã Phương thu lại ánh mắt nhìn qua cửa sổ, quay về phía người Lê Mẫn Nghi, khẽ chau mày: "Mẫn Nghi, sao hôm nay cậu lại có chút quá đáng thế?" "Vậy hả?" Lê Mẫn Nghi không đồng ý: "Tớ chẳng thấy quá gì cả." "Anh nói đúng không? Lục Đình Chiêu." Cô ấy quay đầu nhìn về phía Lục Đình Chiêu, hỏi dò ý kiến.