Nhìn Lê Mẫn Nghi ngạc nhiên, Đường Nhã Phương tức tối lườm cô ấy một cái, sau đó nói: "Bởi vì trồng rõ ràng ràng đấy." "Được rồi." Lê Mẫn Nghi bĩu môi dưới: "Đúng là tớ có quen với anh ta từ trước đó, hơn nữa anh ta còn là con của một người bạn của bố tớ." "Không chỉ đơn giản vậy đâu chứ." Nếu là mối quan hệ như vậy, cô nghĩ làm sao phải dùng thái độ quyết liệt như thế nói chuyện với người nhà?
Lê Mẫn Nghi nhếch môi, nhìn qua Lục Đình Chiêu, trầm ngâm một lát, nói: "Bạn trai cũ" "Bạn trai cũ?!" Đường Nhã Phương kinh ngạc hét lên, quan hệ như vậy đã lý giải được tại sao thái độ của Lê Mẫn Nghi lại tệ thế.
Lúc này, Lục Đình Chiêu bật cười thành tiếng: "Trời má, thế mà tôi vẫn đoán trúng."
Lê Mẫn Nghi nhíu mày: "Anh nghĩ cái gì đấy?" "Thì là tôi đang nghĩ cô đối xử với Tống Văn Mạc như vậy, khẳng định hai người có khúc mắc tình cảm gì đó, không thì không tới nỗi một người phụ nữ phải đối xử với một người đàn ông như vậy." Lục ĐìnhChiêu xua hai tay: "Không ngờ tôi thật sự đoán chuẩn luôn, tôi quá là thông minh mà."
Biểu hiện của Lê Mẫn Nghi cứng đờ, ánh mắt lóe lên sự tức giận, cô hung dữ mắng cậu một câu: "Đúng, anh thông minh, thông minh ghê gớm."
Lục Đình Chiêu không biết làm gì rồi sờ mũi, cậu bức bối nói với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, em lại chọc gì tới cô ấy vậy."
Đường Nhã Phương cười, sau đó hỏi: "Cậu qua lại với Tống Văn Mạc từ khi nào thế? Sao tớ cũng không biết?"
Quen cô ấy bao nhiêu năm, cô ấy có mấy bạn trai cô đều biết rõ ràng, nhưng hoàn toàn không có người tên Tống Văn Mạc này.
Chẳng lẽ là quen trong ba năm cô ấy ở nước ngoài.
"Đúng là bạn trai ở nước ngoài."
Lê Mẫn Nghi trả lời vừa khớp với điều mà Đường
Nhã Phương suy đoán.
"Vậy sao hai người chia tay?"
Tổng Văn Mạc xem ra không tệ lắm, cũng là loại hình mà Mẫn Nghi thích, sao lại chia tay thế? Hơn nữa sau khi chia tay Mẫn Nghi còn như thể có đại thù với người ta vậy.
"Không thích hợp thôi."Lê Mẫn Nghi trả lời qua loa.
Ba chữ "không thích hợp" bao hàm rất nhiều điều nhỏ nhoi không muốn người ta biết.
Nhưng trông thấy cô ấy không muốn kể, Đường Nhã Phương cũng không hỏi nữa, chỉ cười giễu bảo: "Nghi à, người tacòn cố ý đi xem mắt với cậu, hẳn là còn chưa dứt tình với cậu rồi." "Xì!" Lê Mẫn Nghi nhả một tiếng, gương mặt khinh thường nói: "Cái gì mà tình chưa dứt, chẳng qua là thấy gia cảnh nhà tớ không tệ, muốn ăn thêm thôi."
Nghe nói vậy, Đường Nhã Phương không nhịn được cười: "Mẫn Nghi, cậu xem nhiều phim với truyện quá, Tống Văn Mạc người ta sao có thể là người như vậy được?"
Một người đàn ông trông nhã nhặn lịch sự, nhìn sao cũng không giống người có tâm cơ mà? "Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, biết chưa?" Lê Mẫn Nghi hừ lạnh nói.
"Anh ta là giáo sư về từ viện khoa học quốc gia ở nước ngoài đúng không?"
Lúc này, Lục Đình Chiêu đột nhiên hỏi một câu như vậy.
"Sao anh lại biết?" Lê Mẫn Nghi nhìn anh ta đầy nghi ngờ: "Anh đã điều tra người ta rồi?" Lục Đình Chiêu không đáp lời cô ấy, mà quay đầu nói với Đường Nhã Phương: "Chị dâu, chị còn nhớ anh cả từng nói tới một trung tâm nghiên cứu y dược ở
Mỹ với chị không?"
Đường Nhã Phương gật đầu: "Nhớ chứ." "Lúc em có điều tra, trong danh sách nhân viên nghiên cứu ở trung tâm kia có cái tên Tống Văn Mạc này.
Em còn rất tò mò sao lại có tên người Việt, vì vậy...!
Cậu dừng một lát: "Em cố ý điều tra người này,hôm nay lúc gặp anh ta, cảm thấy rất quen mắt, khi anh ta nói ra tên của mình, em liền nhớ ra người ở trong trung tâm nghiên cứu y dược ở Mỹ đó." "Cậu có nhớ nhầm không?" Trong ấn tượng của Đường Nhã Phương, trung tâm nghiên cứu kia hình như là chế tạo một ít dược phẩm phạm pháp, thậm chỉ có dược phẩm dồn người ta vào đường chết, Tống Văn Mạc không giống người sẽ làm nghiên cứu kiểu vậy.
Lục Đình Chiêu cười: "Chị dâu, chị không tin em mà lại tin Tổng Văn Mạc kia thật à?" "Thật ra Lục Đình Chiêu nói không sai, Tống Văn Mạc không hề vô hại như vẻ ngoài của anh ta, nổi tâm anh ta thật ra rất âm hiểm." Lê Mẫn Nghi híp mắt lại, lộ ra cảm xúc khiến người ta khó lòng hiểu thấu.
Đường Nhã Phương hơi nhíu mày: "Mẫn Nghi, dù sao cậu cũng có một đoạn tình không vui với anh ta, nên lời câu nói cũng khá chủ quan, không phải rất đáng tin." "Có điều..." Trông thấy nét mặt Mẫn Nghi thay đổi trong nháy mắt, sắp trở nên tức giận, cô lại quay xe ngay: "Có điều tơ thấy không thể lấy ấn tượng đầu để phán đoán một người là tốt hay xấu, vậy cũng rất chủ quan.
“Chị dâu, nếu chị thấy hứng thú, em có thể gửi tư liệu của Tống Văn Mạc cho chị xem." Dù sao cũng không thể tin lời nói suông, có chứng cứ mới là quan trọng nhất.
"Được đấy." Đường Nhã Phương gật đầu: "Vậy thì chị cũng hiểu rõ hơn bạn trai cũ của Mẫn Nghi làngười như thế nào." "Cậu nói phải không? Mẫn Nghi." Cô cười nhẹ nhàng nhìn Lê Mẫn Nghi, trong nụ cười đầy sự hứng thú.
"Kệ cậu." Lê Mẫn Nghi bê cốc cà phê trên bàn lên nếm thử, gương mặt vô cùng mất hứng.
"Này Đình Chiêu, lúc về em gửi tư liệu vào mail của chị nhé." Đường Nhã Phương thấy cô ấy không ý kiến thì quay đầu nói với Lục Đình Chiêu.
Lục Đình Chiêu gật đầu: "Được, về em sẽ gửi ngay."
Đường Nhã Phương cười, sau đó bê cà phê đặt bên môi, môi hơi mím lại rồi đăm chiêu nhìn Lê Mẫn
Nghi.
Tống Văn Mạc kia là loại người như họ nói sao? m hiểm, thủ đoạn, làm chuyện phạm pháp.
Màn đêm buông xuống, đèn sáng rực rỡ, ánh đèn nê ông đỏ lóa mắt trang điểm thêm sự phồn hoa náo nhiệt của phố thị.
Chiếc Maybach xám bạc chạy yên trên đường cái, Đường Nhã Phương ngồi bên ghế lái phụ nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, tia sáng dọc con đường xuyên qua cửa sổ của xe đậu lên gương mặt tinh tế của cô, chớp sáng chớp tối.
Thừa lúc thời gian đỗ đèn xanh đèn đỏ, Lục Đình Vĩ hơi nghiêng người sang, đôi mắt mang nét cười nhìn Đường Nhã Phương đang ngớ ra, môi mỏng hơi mở: "Nhã Phương....