Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt bước ra, khuôn mặt bình thường, dáng người gầy gò, nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lẽo và u ám.
Người đàn ông này rất nguy hiểm.
Chu Như Ngọc nhíu mày, nhìn qua người đàn ông này với ánh mắt tò mò, cảnh giác.
Trong nhà có thêm một người, tại sao cô ta lại không biết?
Người đàn ông đi đến gần, đầu tiên là cúi đầu với
Chu Như Ngọc, sau đó quay sang nói với Triệu Thanh Bích: “Cần tôi làm gì?” Triệu Thanh Bích quay đầu nhìn xuống bác Triệu nằm dưới cầu thang: “Lý Hưng, xử lý ông ta đi.”
Lý Hưng nhìn theo ánh mắt của bà ta, đôi mắt hơi sáng lên.
Triệu Thanh Bích quay lại nhìn ông ta: "Sao? Không phải các ông vẫn thường xuyên làm những việc này sao? Vẫn còn sợ hãi.
Lý Hưng thu lại ánh mắt, lạnh lùng nhìn qua bà ta, sau đó quay người đi xuống tầng.Không phải ông ta không nghe được sự mỉa mai trong giọng điệu của Triệu Thanh Bích, nhưng vậy thì làm sao, bà ta nói không sai, những việc xử lý người chết thế này bọn họ đã làm nhiều rồi.
Vì vậy, không còn cách nào để bác bỏ.
“Mẹ, ông ta là ai?" Chu Như Ngọc nhìn thấy Lý Hưng di chuyển bác Triệu đi không chút sợ hãi, càng nhíu chặt lông mày, cảm thấy Lý Hưng này không hề đơn giản.
“Con không cần biết ông ta là ai đâu, con chỉ cần nhớ sau này con muốn làm chuyện gì, Lý Hưng đều có thể giúp con.” Triệu Thanh Bích che giấu đi thân phận thật của Lý Hưng, vì bà ta không muốn để cho con gái biết bố ruột của con mình là ai.
"Nhưng...!Chu Như Ngọc vẫn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại bị những lời sắc bén của Triệu Thanh Bíc cắt ngang: “Được rồi, đừng hỏi nữa.”
Trong phút chốc Chu Như Ngọc như lăng người, trong ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin, đây là lần đầu tiên mẹ dữ dằn với cô ta như vậy.
Vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi, cô ta cảm thấy người mẹ ở trước mặt mình thật xa lạ, giống như trước giờ chưa từng quen biết
Thấy con gái lặng người nhìn chăm chăm vào mình, Triệu Thanh Bích mới nhận ra mình đã phản ứng hơi quá mức, bà ta vội vàng lấy lại nét mặt dịu dàng, nói bằng giọng điệu ấm áp: “Như Ngọc, mẹ chỉ là sợ con biết nhiều quá sẽ dẫn đến gánh nặng tâm lý thôi, không làm được chuyện, vì vậy có những chuyệncon không nên hỏi nhiều, con cứ mạnh dạn làm những gì con muốn.”
Chu Như Ngọc nhìn chằm chằm vào bà ta, một lúc lâu cô ta mới gật đầu: "Vâng mẹ.
Nói xong, quay đầu đi xuống tầng, đã không còn bóng dáng của Lý Hưng với bác Triệu nữa, chỉ còn vết máu trên sàn nhà dưới ánh đèn phản chiếu đỏ rực, thật đáng sợ.
Chu Như Ngọc sợ tới mức vội vàng thu lại ánh mắt, vội vàng quay sang nói với Triệu Thanh Bích: “Con về phòng trước đây.
Nói xong liền quay người rời đi.
Trong lúc Lý Hưng mang bác Triệu đi, phát hiện ông ta vẫn còn đang thở,
Trong suốt bao nhiêu năm đẫm trong máu thịt, không biết bao nhiêu sinh mạng đã dính lên đôi tay của ông ta, nhưng trong giây phút này, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của bác Triệu, ông ta không khỏi cảm động.
Hoặc cũng có thể vì những lời lần trước anh trai đã nói với ông ta.
“Lý Hưng, trong bao năm qua, chúng ta đã suýt mất mạng rất nhiều lần, nhưng chúng ta vẫn có thể sống sót, từng bước một có được sức lực như ngày hôm nay, nhưng anh cảm thấy rất mệt mỏi, không được như hồi còn trẻ nữa, cầm dao trên tay suy nghĩ duy nhất chỉ là chém chết đối thủ, những ngày tháng đó thật sự rất mệt mỏi.
Nếu có thể quay lại thời gian,anh nhất định sẽ chọn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường”
Lúc anh cả nói những lời này, nét mặt để lộ ra một nỗi nhớ nhung.
Lúc đó ông ta vẫn chưa gì về quá khứ của anh trai mình, cho đến khi nhìn thấy Triệu Thanh Bích, ông ta mới biết chuyện tình cảm của anh trai mình và còn có một cô con gái.
Ông ta đã hiểu được nỗi nhớ lộ ra trên khuôn mặt của anh trai mình, là nhớ về điều gì.
Ông ta cũng nhớ đến bố mẹ già nua năm đó, bởi vì ông ta đã đi trên con đường tối tăm không có lối thoát này, nên ông ta không dám gặp họ, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho bố mẹ.
Điều này đã kéo dài nhiều năm, tuổi tác của bố mẹ ông ta có lẽ cũng trạc tuổi bác Triệu.
Suy nghĩ một hồi, ông ta bẻ tay lái, quay đầu xe lại, đi đến bệnh viện thành phố.
Nếu có thể thì ông ta muốn cứu người, chứ không phải giết người.
Hội quán Thiên Đường, trên bức tường những ánh đèn lấp lánh nhiều màu sắc, nhìn ra phía xa là một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
Lục Đình Vĩ liền lái xe đến bãi để xe ở dưới tầng hầm, sau đó đi thang máy ngắm nhìn toàn cảnh đến tầng cao nhất của nhà hàng xoay tròn.
Đi về phía trước chậm rãi dọc theo hành lang lát sàn đá cẩm thạch đen, đột nhiên, trước mắt mở rộngsáng lạng.
Thoáng chốc nhìn thấy nhà hàng, trong ánh mắt Đường Nhã Phương lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sảnh của nhà hàng có ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, khiến cho toàn bộ khung cảnh nhà hàng trở nên vô cùng nguy nga và tráng lệ, khung cảnh thật lạ thường.
Người phụ nữ xinh đẹp đón khách chào họ bằng một nụ cười vô cùng ngọt ngào, sau đó đưa họ đến vị trí mà Lục Đình Vĩ đã đặt trước từ sớm.
Đường Nhã Phương vừa ngồi xuống, đã ngạc nhiên thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt, rộng rãi và lung linh, một khung cảnh tuyệt đẹp của đêm nhộn nhịp ở thành phố Bắc Ninh.
"Đẹp quá đi.” Cô ngạc nhiên thốt lên, trên khuôn mặt nhỏ xinh trần đầy sự thích thú.
Lục Đình Vĩ dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em thích là được rồi.” “Em thích lắm, rất thích.”
Trong âm thanh vui mừng sung sướng của cô, không khó để nhận ra cô yêu thích nơi này đến nhường nào.
Thấy cô say mê ngắm nhìn cảnh đêm như vậy, Lục Đình Vĩ mỉm cười, sau đó anh nhìn xuống thực đơn, lật xem một lượt rồi nghĩ ra ý tưởng.
“Nhã Phương, hôm nay chúng ta ăn món Ý nhé, em thấy sao?” Anh hỏi ý kiến của Đường Nhã
Phương, anh vẫn muốn nghe theo ý kiến của cô, không muốn tùy tiện gọi món.
Nghe thấy vậy, cuối cùng Đường Nhã Phươngcũng thu lại ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn qua phía anh, khuôn mặt lộ ra nét tươi cười: “Vâng, chúng ta ăn món Ý đi.”
Nói xong, cô lại quay đầu ra ngoài thưởng thức phong cảnh buổi đêm.
Thấy vậy, Lục Đình Vĩ không hiểu sao lại có chút thích thú, cô gái này bị cảnh đêm mê hoặc đến nỗi không cả nhìn thực đơn.
Vì vậy, anh liền gọi món.
Đường Nhã Phương đang tận hưởng cảnh đẹp thì đột nhiên, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Nhã Phương, anh không chỉ không bằng cảnh đêm mà còn không bằng cả thức ăn nữa.”
Đường Nhã Phương quay đầu lại, bối rối nhìn anh, cô không hiểu ý anh muốn nói là gì.
Lục Đình Vĩ chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau để trước miệng, ánh mắt nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng cong lên hỏi cô: “Cảnh đêm có anh đẹp không?"
Đường Nhã Phương nhíu mày ngạc nhiên, anh ấy đang ghen tị với đồ ăn và cảnh đêm sao? “Ừm, anh đang ghen đó."
Lục Đình Vĩ cười dịu dàng, giữa hai hàng lông mày có chút nghiêm túc.
“Em say mê ngắm phong cảnh như vậy, hoàn toàn không nhớ gì đến anh, chỉ có nhắc đến đồ ăn, em mới quay đầu lại nhìn anh thôi, vậy nên anh đang ghen đó."
Đường Nhã Phương không nhịn được cười lên.