Tiếng đàn piano vang lên du dương trong phòng ăn, không khí vô cùng lãng mạn và ấm áp.
Lục Đình Vĩ mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn làm sao để anh tin đây?” “Đưa tay cho em.” Đường Nhã Phương cười rất thần bí.
Lục Đình Vĩ nhướng đôi mày, chìa tay ra.
Đường Nhã Phương năm lấy tay anh, mở lòng bàn tay anh ra, nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu viết chữ lên tay anh.
Anh là phong cảnh đẹp nhất.
Đây là chữ mà cô đã viết.
Đôi mắt đen của Lục Đình Vĩ tràn đầy tình cảm dịu dàng trong nháy mắt, khóe miệng cũng nhếch lên.
“Thế nào?” Đường Nhã Phương ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp nhìn anh: “Có phải rất có sự tin tưởng không?” “Ừ, vô cùng có lòng tin.” Lục Đình Vĩ nằm ngược lại tay cô, dịu dàng hỏi: “Lúc nào học được cách nói những lời tâm tình này?"“Ừm...!Đường Nhã Phương cân nhắc một chút, sau đó cười nói: “Mưa dầm thấm lâu, dĩ nhiên là học được rồi.
“Mưa dầm thấm lâu.” Lục Đình Vĩ suy ngẫm lại câu này, sau đó hỏi tiếp: “Xin hỏi vợ anh đã chịu ảnh hưởng của anh sao?” “Anh nói thử xem?” Đường Nhã Phương chớp mắt dí dóm.
“Vậy sau này anh phải nói nhiều hơn chút, thế mới có thể có vinh hạnh được nghe những lời tâm tình của vợ.” Anh nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc nói.
“Ngài Vĩ thân mến, chẳng lẽ anh không biết nói lời tâm tình nhiều quá sẽ không đáng giá nữa sao?” Đường Nhã Phương giả vờ nghiêm túc trừng anh.
“Không, những lời tâm tình đã nói với vợ không thể không đáng giả được." Trên khuôn mặt đẹp trai của anh viết đầy sự tự tin: “Bởi vì đó đều là tấm lòng chân thật của anh.
Trong lòng Đường Nhã Phương rất cảm động, nhưng vẫn còn giả vờ không chịu nổi mà run cả người: “Ngài Vĩ, lời tâm tình này của anh sến sẩm quá rồi.”
Lục Đình Vĩ cười nhẹ nhàng nói: “Quen là được.
Sau đó, anh thả tay cô ra, chuyển chủ đề, hỏi: “Lúc ở trên xe, em muốn nói với anh cái gì?” Anh đột nhiên chuyển chủ đề, Đường Nhã Phương ngày người, sau đó nói: “Chính là trung tâm nghiên cứu đó ở Mỹ." “Ừm, thế nào rồi?"“Thì là.." Đường Nhã Phương đắn đo một chút: “Hôm nay Mẫn Nghi đi xem mắt, sau đó đối tượng xem mắt của cô ấy là một nhân viên của sở nghiên cứu.”
Lục Đình Vĩ chau mày: “Nhân viên của sở nghiên cứu?
Đường Nhã Phương “ừ” một tiếng: “Là Đình Chiêu nói cho em biết.
Người đó gọi là Tống Văn Mạc, Mẫn Nghi nói anh ta vừa mới về nước.
Trung tâm nghiên cứu đó, những nghiên cứu hiện tại đều là thứ luật pháp không cho phép, nghĩ là biết nhân viên nghiên cứu bên trong là loại người như thế nào.
Lần này bọn họ đồng ý chữa trị cho ba vợ của anh, nhưng là nể đống tiền kếch xù mà anh đưa mới miễn cưỡng đồng ý,
Thế nên, tên Tống Văn Mạc mà Nhã Phương nói có lẽ cũng không đơn giản.
“Đó là người như thế nào?” Lục Đình Vĩ hỏi.
Đường Nhã Phương chau mày nghĩ một lúc: “Là người rất ôn hòa, tính tình hiền hậu, không cảm nhận được anh ta đã từng làm ở trung tâm nghiên cứu như thế” “Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Lục Đình Vĩ bình tĩnh nói một câu.
Đường Nhã Phương không nhịn được cười: “Sao anh lại nói câu như thế với Mẫn Nghi chứ? Hôm nay anh không biết thái độ của cô ấy với tên Tống Văn Mạc đó hung dữ thế nào đâu.Nói đến đây, Đường Nhã Phương cười vui vẻ hơn: “Anh đoán xem tại sao cô ấy lại hung dữ với người ta như thế?"
Dù không có hứng thú với chuyện của người khác, nhưng thấy cô nói trông vui vẻ như thế, Lục Đình Vĩ vẫn phối hợp với cô: "Tại sao?” “Bởi vì..” Đường Nhã Phương cố tình thừa nước đục thả câu, sau đó cười hì hì: “Tống Văn Mạc là bạn trai cũ của Mẫn Nghi.
Lục Đình Vĩ ngạc nhiên nhưởng máy, điều này thực sự khiến anh có chút không ngờ đến.
“Có phải cực kỳ ngạc nhiên không?” Đường Nhã Phương cầm ly nước trắng trên bàn uống một ngụm, sau đó không nhịn được tổ cáo: “Lúc đó em cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ Mẫn Nghi lại đi xem måt trai cũ.
Quả là tình tiết máu chó”
Đường Nhã Phương còn dông dài nói chuyện Mẫn Nghi xem mắt buổi chiều, vẻ mặt kích động không vui, quên cả việc ngắm cảnh đêm.
Mà Lục Đình Vĩ yên lặng nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm biết nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Ở một phía cửa sổ sát đất của bọn họ, bầu trời đen nhánh được tô điểm bởi những vì sao dày đặc lại lẻ loi, hòa hợp với ánh sáng rực rỡ của cảnh đêm với ngọn hải đăng óng ảnh khiến người ta mê mẩn ở thành phố Bắc Ninh, một cảnh tượng xinh đẹp.
Từ Hội quán Thiên Đường về đến nhà đã là hơn mười giờ, Đường Nhã Phương tắm xong thì nằm lêngiường nghỉ ngơi, nằm chưa được bao lâu thì ngủ mất.
Lục Đình Vĩ bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn liền thấy người nằm trên giường đã ngủ từ lâu.
Anh nhẹ nhàng bước tới, đứng bên cạnh giường, củi đầu nhìn Đường Nhã Phương ngủ say không có chút cảnh giác nào, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng, khỏe môi như nhếch lên như có như không.
Kéo chăn đắp lên người cô, tầm nhìn rơi vào khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của cô, suy nghĩ có hơi xao động, anh giơ tay phẩy nhẹ sợi tóc rơi trên gò má cô, sau đó hôn một cái đầy thâm tình trên trán cô.
“Ngủ ngon.” Anh nhẹ giọng nói.
Nửa đêm, trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Đường Nhã Phương bị dọa giật mình ngồi dậy.
“Anh nghe cho.” Lục Đình Vĩ cũng ngồi dậy, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó xuống giường nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói gấp gáp: "Cô Phương, bây giờ ba cô đang cấp cứu, cô có thể đến đây một chuyến được không?"
Vẻ mặt Lục Đình Vĩ đột nhiên run lên, anh nói với người đầu kia điện thoại một câu: “Chúng tôi sẽ đến ngay.
rồi cúp máy.
Đường Nhã Phương trên giường quay đầu nhìn anh, hơi nhíu mày, vẻ mặt oán trách không hài lòng “Ai thế? Nửa đêm rồi còn gọi điện thoại, cũng không sợ ồn đến người ta.
Lục Đình Vĩ nhìn cô, đắn đo một lúc, sau đó nói:"Nhã Phương, là điện thoại từ bệnh viện, không biết ba đã xảy ra chuyện gì, bác sĩ đang cấp cứu.
Đường Nhã Phương ngày người: "Anh nói gì cơ?” “Ba xảy ra chuyện rồi.”
Một câu "ba xảy ra chuyện rồi” khiến đầu óc Đường Nhã Phương vẫn còn mơ hồ lại tỉnh táo trong chốc lát, không muốn nghĩ quá nhiều, cô nhảy xuống giường chạy đến phòng thay đồ.
Lục Đình Vĩ vội vàng đi theo.
Lúc rạng sáng, một chiếc xe Maybach màu xám bạc lái trên đường quốc lộ về hướng bệnh viện thành phố, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất nghiêm trọng, hai tay đặt trên đùi không yên lòng nắm chặt vào nhau.
Lục Đình Vĩ nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó giơ tay nắm lấy tay cô thật chặt, anh dịu dàng an ủi cô: “Ba sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đường Nhã Phương quay đầu, giật giật khỏe miệng, không nói gì thêm.
Bác sĩ nói ngoại trừ ý thức của ba vẫn chưa tỉnh táo, chức năng khác của thân thể đã hồi phục tương đối rồi, chỉ cần đưa ra nước ngoài có thể nhận chữa trị hệ thống, cũng có thể tỉnh lại.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện, trái tim cô như treo lơ lửng, nỗi sợ và không yên lòng không ngừng bào mòn trái tim cô.
Lúc cô còn rất nhỏ mẹ đã đi rồi, cô đã không có mẹ, không thể cũng không có ba được.
Trên đường đến bệnh viện, Lục Đình Vĩ vẫn luôn.