Tối hôm qua Triệu Thanh Bích từ bệnh viện trở về, vừa nằm xuống ngủ, liền gặp ác mộng đến bừng tỉnh.
Trong mộng, sắc mặt của Đường Quốc Thành tái nhợt không có chút máu nào, ánh mắt âm trầm nhìn bà ta, một tiếng lại một tiếng hỏi bà ta tại sao lại làm như vậy.
Bà ta khóc lóc nói không nên trách bà ta, bà ta cũng là bất đắc dĩ mới ra tay độc ác như vậy.
"Tôi muốn bà đi theo tôi." Khuôn mặt của Đường Quốc Thành lộ ra nụ cười quái dị, sau đó vọt tới trước mặt bà ta.
Bà ta muốn chạy trốn, nhưng chân giống như bị mọc rễ, không thể động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bóp lấy cổ của mình, vẻ mặt dữ tợn: "Triệu Thanh Bích, tôi muốn bà xuống địa ngục!"
Hô hấp ngày càng khó khăn, ngay khi bà ta cho rằng mình sẽ chết, người liền tỉnh lại.
Tỉnh lại mới phát hiện là mình tự bóp lấy cổ của mình, bà ta bị dọa liền vội vàng buông tay, ngồi dậy.
Giấc mơ quá mức chân thực, quá kỳ quái.Bà ta chưa hoàn hồn vuốt ve cổ của mình, loại cảm giác hít thở không thông kia giống như vẫn còn đang tồn tại.
Bởi vì sợ, về sau bà ta vẫn luôn không dám ngủ.
Giết Đường Quốc Thành, không phải suy nghĩ nhất thời của bà ta, mà là khi Đường Nhã Phương nói muốn đưa Đường Quốc Thành đi Mỹ trị liệu, khi đó bà ta mới nảy ra suy nghĩ này.
Lúc đầu bà ta còn do dự, nhưng sau khi bác Triệu ngã xuống lầu, bà ta liền không bận tâm nữa.
Giết một người với giết hai người cũng không có gì khác biệt.
Cho nên bà ta hạ quyết định giết chết Đường
Quốc Thành.
Người giúp việc đến gõ cửa nói cho bà ta biết có một cô gái tên là Đường Nhã Phương muốn tìm bà ta.
Bà ta luống cuống, biết Đường Nhã Phương đến đây, nhất định là bởi vì chuyện của Đường Quốc Thành.
Nhưng rất nhanh bà ta liền bình tĩnh lại, coi như Đường Nhã Phương biết chính bà ta giết chết Đường Quốc Thành, nhưng không có chứng cứ thì tính sao.
Nghe được âm thanh, Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu quay người, theo tiếng vang nhìn lại, chỉ thấy Triệu Thanh Bích mặc áo ngủ màu đỏ tím từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu trao đổi ánh mắt, sau đó đi tới.Vừa đến gần, Đường Nhã Phương mới để ý sắc mặt của Triệu Thanh Bích tiều tụy, vành mắt xanh đen, xem ra chính là ngủ không ngon giấc.
Lông mày nhỏ nhắn nhưởng lên, Đường Nhã Phương ôm tay lạnh lùng cười: "Triệu Thanh Bích, có phải là gặp ác mộng, không dám ngủ không?"
Bước chân của Triệu Thanh Bích dừng lại, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ bối rối, lập tức cất giọng trách mắng, giống như muốn che giấu tâm trạng bối rối và chột dạ.
"Đường Nhã Phương, mày đang nói bậy bạ cái gì đó? Tại sao tao phải gặp ác mộng chứ?" "Chính bà làm cái gì còn không biết sao?" Đường Nhã Phương lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta, ánh mắt nặng nề giống như muốn nhìn thấu bà ta.
Triệu Thanh Bích vội vàng quay đầu đi, cố giữ bình tĩnh đi qua người cô, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Bà ta hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn đôi nam nữ đứng sau, cười nhạo một tiếng: "Đường Nhã Phương, sáng sớm mày trở về chính là muốn nói những thứ không thể giải thích được này với tao sao? Nếu vậy thì hãy trở về đi thôi." "Trở về?" Đường Nhã Phương lạnh lùng cười một tiếng, đi đến trước mặt của bà ta, ánh mắt sắc bén ngạo nghễ nhìn bà ta: "Triệu Thanh Bích, đây là nhà của tôi, bà lấy tư cách gì đuổi tôi trở về hả?" "Chỉ bằng tao là chủ nhân của cái nhà này.
Mà mày..." Hai tay của Triệu Thanh Bích khoanh trướcngực, lùi ra sau ghế sô pha, giương mắt nhìn cô, mặt mày mỉa mai: "Con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà họ Đường đã không phải là nơi mày muốn tới thì tới."
Giống như nghe được chuyện cười lớn, Đường Nhã Phương ngửa đầu cười to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đùa cợt: "Chim chiếm tổ mà còn dám trơ trẽn như vậy nhỉ."
Tiếp theo, cô nhìn xung quanh bốn phía: "Nơi này bất kỳ ngóc ngách nào đều là mẹ tôi tự tay thiết kế bố trí, một kẻ thứ ba như bà thì có tư cách gì mà đòi làm chủ nhân của nhà họ Đường?"
Đã nhiều năm như vậy, căn phòng này có quá nhiều vết tích của người phụ nữ kia, mỗi lần bà ta muốn sửa chữa, đều sẽ bị Đường Quốc Thành bác bỏ, lý do là mẹ của Đường Nhã Phương thiết kế, muốn để lại một nơi cho Đường Nhã Phương tưởng niệm.
Cho Đường Nhã Phương một nơi tưởng niệm? Triệu Thanh Bích châm chọc nhếch môi, rõ ràng chính là Đường Quốc Thành đối với người vợ đã mất của mình nhớ mãi không quên, muốn để lại một nơi để tưởng niệm.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, bất mãn của bà ta dành cho Đường Quốc Thành càng lâu càng nhiều, cho đến hiện tại rốt cuộc cũng bạo phát, bà ta tự tay giết ông, cũng coi như giải hận.
Bà ta thu hồi suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy hận ý nhìn Đường Nhã Phương: "Thì sao? Tao sẽ phá hủy mọi thứ liên quan đến người phụ nữ kia, một tơ một hào cũng không để lại .""Bà dám?" Bởi vì bà ta mà Đường Nhã Phương quá sợ hãi, căn biệt thự này chứa đựng rất nhiều hồi ức khó quên giữa cô và mẹ, mẹ rời đi, nếu như biệt thự bị hủy vậy thì cái gì cũng không còn nữa.
"Tại sao tao lại không dám?" Triệu Thanh Bích lạnh lùng cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía bức tranh trang trí tường: "Vừa rồi không phải mày không nhìn thấy bức tranh người phụ nữ kia nữa sao? Không sai, chính là tạo ném đi."
Lời này vừa phát ra, nhiệt độ toàn thân Đường Nhã Phương bất chợt hạ xuống, lập tức hạ xuống mức đóng băng.
"Bà dựa vào đầu mà ném tranh của mẹ tôi đi?" Cô nhìn chòng chọc vào khuôn mặt đắc ý của Triệu Thanh Bích, cắn răng nghiến lợi chất vấn.
"Dựa vào đâu à?" Triệu Thanh Bích đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, kiêu căng ngửa cằm lên: "Đường Nhã Phương, tạo đã nói hiện tại nhà họ Đường do tao làm chủ rồi, tao muốn làm gì là quyền tự do của tao.
Một đứa con gái đã gả ra ngoài như mày có thể quản được chắc?" "Chát!" Đường Nhã Phương giận dữ không kìm chế được đưa tay cho bà ta một bạt tai.
Triệu Thanh Bích bụm gò má, khó có thể tin được trừng mắt nhìn cô: "Mày dám đánh tao!"
Đường Nhã Phương giận quá hóa cười: "Tại sao tôi lại không dám?" "Mày..." Triệu Thanh Bích chỉ cảm thấy rất nhục nhã, thẹn quá hoá giận, giơ tay đánh về phía cô.Lúc này, bên cạnh duỗi ra một cái tay trực tiếp nắm lấy tay của bà ta, tiếp theo là âm thanh lạnh lùng kinh người: "Nếu bà dám động đến cô ấy một cái, tôi liền khiến bà đau đến không muốn sống nữa."
Vừa mới nói xong, sắc mặt của Triệu Thanh Bích liền trở nên trắng bệch, lên tiếng kinh hô: "Ai u! Đau quá!"
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn lại, hóa ra là Đình Chiêu nắm lấy tay của bà ta, hẳn là Đình Chiêu dùng lực không nhỏ, bóp bà ta đau đớn.
Triệu Thanh Bích cảm giác tay của mình sắp bị bóp gãy, khuôn mặt của bà ta bởi vì đau đớn mà vặn vẹo thành một khối.
Quá đau!
Nhưng Lục Đình Chiêu hoàn toàn không có ý muốn buông tay, ngược lại lực tay còn tăng thêm.
"Ôi ôi!" Triệu Thanh Bích ăn đau hồ lên một tiếng, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ: "Cậu mau buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của cô ta."
Giọng nói của bà ta có chút run rẩy, mà lại mang theo một tia nghẹn ngào.
Xem ra là vô cùng đau đớn.
Đường Nhã Phương trao đổi ánh mắt với Lục Đình Chiêu, sau đó nhướng mày, nghiêm nghị chất vấn: "Bà ném bức tranh kia đi đâu rồi? Mau nói, nếu không tôi liền bẻ gãy tay bà."
Nói xong, cậu ấy lại làm bộ tăng thêm lực tay.
Triệu Thanh Bích nhanh chóng đáp: "Tôi vứt nó.