Thế là cô ta bắt lấy hai tay của Triệu Thanh Bích: "Mẹ, bây giờ mẹ phải nghiêm túc nghe con nói, bọn Đường Nhã Phương đã báo cảnh sát rồi, như vậy thì mẹ không thể trốn thoát việc bị bắt đầu..."
Nghe vậy, Triệu Thanh Bích luống cuống: "Vậy mẹ phải làm sao?"
Thấy bà ta hoàn toàn luống cuống, Chu Như Ngọc giật giật tay của bà ta: "Mẹ, mẹ tỉnh táo lại chút đi." "Làm sao mẹ tỉnh táo nổi đây?" Triệu Thanh Bích căm giận hất tay của cô ta ra: "Mẹ sắp bị bắt rồi, con còn muốn mẹ tỉnh táo kiểu gì đây!"
Triệu Thanh Bích có chút kích động, bà ta thật sự luống cuống.
Vốn dĩ bà ta chắc chắn bọn Đường Nhã Phương không có chứng cứ có thể chứng minh bà ta giết
Đường Quốc Thành, nhưng bây giờ...!Sự tình hoàn toàn thoát khỏi suy nghĩ ban đầu của bà ta.
Chuyện này khiến bà ta hoàn toàn mất hết bình tĩnh và khí thế khi còn đối mặt với Đường Nhã Phương.
Nhìn thấy mẹ mình hoảng như thế, tâm trạng của
Chu Như Ngọc cũng không chịu nổi, hận ý đối với Đường Nhã Phương càng sâu hơn.
Nếu như không phải Đường Nhã Phương từng bước ép sát, làm sao bọn họ có thể bí quá hoá liều làm ra loại chuyện phạm pháp này?
Không được, cô ta tuyệt không thể để Đường Nhã Phương vừa lòng đẹp ý."Mẹ phải ngồi tù, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ."
Triệu Thanh Bích vòng tới vòng lui tại chỗ, vô cùng nôn nóng bất an.
"Mẹ!" Chu Như Ngọc kêu lớn.
Triệu Thanh Bích ngẩng đầu, mờ mịt nhìn cô ta.
"Mẹ, phải tin tưởng con, con sẽ không để cho mẹ xảy ra chuyện gì." Chu Như Ngọc bắt lấy tay của bà ta một lần nữa, vẻ mặt kiên định nhìn bà ta.
Thấy vậy, cảm xúc của Triệu Thanh Bích cũng dần bình tĩnh trở lại: "Được, mẹ tin tưởng con."
Thấy bà ta bình tĩnh lại, Chu Như Ngọc nhẹ nhàng thở ra, sau đó quay đầu nhìn hai người đàn ông vạm vỡ kia một chút, sợ bị bọn họ nghe thấy, cô ta tiến gần đến tại của mẹ mình, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Đầu tiên là Triệu Thanh Bích nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng rất nhanh lông mày liền giãn ra, vui vẻ ra mặt.
"Tốt, làm theo lời của con đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sự đồng ý của mẹ cũng an ủi tâm trạng của Chu Như Ngọc, chỉ cần mẹ tình nguyện phối hợp, như vậy...!
Miệng của Chu Như Ngọc nhếch lên một nụ cười không mấy tốt đẹp, Đường Nhã Phương chị sẽ không thể đắc ý quá lâu đâu.
Trên đường về nhà, Đường Nhã Phương không ngừng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như không muốn nói chuyện với mọi người.Thỉnh thoảng Lục Đình Chiêu sẽ liếc trộm cô một chút, thấy cô không nhúc nhích tí nào giữ nguyên tử thể nhìn ra ngoài xe, cũng không dám quấy nhiễu cô.
"Đình Chiêu.." Đột nhiên, cô mở miệng.
Lục Đình Chiêu giống như trúng thưởng lớn, vô cùng vui mừng quay đầu nhìn cô một cái, sau đó hỏi: "Sao thế? Chị dâu."
Đường Nhã Phương nhíu mày: "Cậu làm sao đấy? Cười vui vẻ như vậy làm cái gì?" "Không có gì." Lục Đình Chiêu lắc đầu: "Có vấn đề gì muốn hỏi thì chị mau nói đi."
Đường Nhã Phương buồn bực nhìn cậu ấy một chút, sau đó mới ung dung mở miệng: "Tôi muốn hỏi vệ sĩ nhà cậu đều như thế..
Cô châm chước từ ngữ: "Có cá tính như vậy sao?"
Khi đó cô đề nghị để vệ sĩ của cậu ấy hỗ trợ trông coi bọn Triệu Thanh Bích, nhưng bọn họ lại từ chối.
Lý do là vệ sĩ không đồng ý làm chuyện như vậy.
Lúc ấy nghe được lý do này, cô liền cảm thấy khó chịu, không phải vệ sĩ của cậu ấy sao? Nhất định là phải nghe theo lời của cậu ấy mới đúng.
Thấy cô không tin, Lục Đình Chiêu liền trực tiếp gọi điện thoại để hai vệ sĩ tiến đến, ra lệnh cho hai người đó trông coi người ở trước mặt cô.
Đồng thời, hai người vệ sĩ đều lộ ra nụ cười lạnh lẽo, trong đó một người trực tiếp hoàn toàn không cho Lục Đình Chiêu mặt mũi: "Cậu ba, tôi được ông chủ phải tới bảo vệ cậu chứ không phải làm loại chuyện nhàm chán này thay cậu."Quả thật khiến Đường Nhã Phương trợn mắt há hoc m!
Đầu năm nay chẳng lẽ đến cả vệ sĩ cũng...!Như vậy sao? Lục Đình Chiêu bất đắc dĩ dang hai tay, biểu thị mình không còn cách nào.
Cậu ấy không có cách nào, cũng không đại biểu cô không có cách nào.
Cô trực tiếp đi đến trước mặt hai vệ sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười, ra vẻ ngây thơ mà hỏi: "Hai anh trai này, xin hỏi hai người sợ ông cụ nhà họ Lục hay cậu cả hơn?"
Hai vệ sĩ nhìn nhau một cái, không cam tâm tình nguyện đáp: "Cậu cả.”
Nếu bọn họ đã sợ Đình Vĩ như thế, vậy thì dễ làm rồi.
Đường Nhã Phương lại ngây thơ hỏi một chút: "Hai anh trai ơi, nếu để cho Đình Vĩ biết hai người không nghe lời, hẳn là hậu quả sẽ rất thê thảm nhỉ.”
Hai vệ sĩ: "..."
Đừng tưởng rằng bọn họ không nhìn thấy tia ranh ma trong mắt cô, đừng tưởng rằng bọn họ không hiểu là cô đang uy hiếp.
Cuối cùng, dưới sự khôn ngoan của chị dâu, hai vệ sĩ đã thỏa hiệp.
Lục Đình Chiêu không khỏi cảm thấy mình không có tư cách gì.
"Chị dâu, không phải là bọn họ cá tính, đây gọi làkhông có chỉ khí." Vừa nghĩ tới hai vệ sĩ này không nghe lời mình, ngược lại nghe chị dâu, cậu ấy liên tức giận.
Đường Nhã Phương biết cậu ấy ai oán, đưa tay vỗ vỗ vai của cậu ấy: "Đừng nóng giận, chẳng qua là bọn họ tương đối thông minh thôi, hiểu được nên cúi đầu trước ai, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Lúc đầu cô đập vai của cậu ấy, cậu ấy còn tưởng rằng cô muốn an ủi mình.
Ai ngờ lại là đâm chọt trái tim của người khác kiểu này?
Đột nhiên Lục Đình Chiêu cảm thấy chán nản.
Đèn đỏ phía trước, Lục Đình Chiêu chậm rãi giảm tốc độ xe, sau đó ngừng lại.
Cậu ấy quay đầu nhìn bức tranh ở ghế sau, là một bộ tranh phong cảnh Huế, ý cảnh rất tuyệt, cũng rất xinh đẹp, có thể thấy được trình độ của người vẽ bức tranh này không tệ.
Mà tác giả của bức tranh này đúng là mẹ của chị dâu cậu ấy.
Cậu ấy chuyển ánh mắt lên người Đường Nhã Phương, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu, cậu ấy vô cùng kinh ngạc.
Cũng không phải là vì cô có nhan sắc quá xinh đẹp, mà là khí chất dịu dàng đoạn trang của cô đã hấp dẫn cậu ấy.
Con gái bây giờ đều táo bạo giống nhau, rất khó có thể nhìn thấy một cô gái điềm tĩnh như vậy.
"Chị dâu, chắc hẳn là dáng dấp của mẹ chị rất xinh đẹp ha.".