Đường Nhã Phương cười, không nói gì thêm.
Cô quay đầu, ánh mắt rơi vào bức tranh, dần dần trở nên xa xăm.
Nhớ kỹ thời điểm lúc mẹ cô vẽ bức tranh này, cô mới năm tuổi.
Mẹ ôm cô ở trên đùi, vừa vẽ vừa nói cho cô biết Huế là một nơi đẹp cỡ nào, trưởng thành nhất định phải đi một chuyến.
Mỗi lần mẹ nói đến Huế, đôi mắt liền trở nên sáng dị thường, trong lời nói đều hướng về nơi đó.
Còn chưa kịp đưa cô đến Huế, mẹ đã đi rồi.
Thật lâu không nghe thấy âm thanh của cô, Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn cô một cái, lại phát hiện vẻ mặt của cô rất đau thương, không nhịn được nhíu mày lại, có phải là cậu ấy nói quá nhiều đến chuyện buồn của chị dâu hay không?
Nếu như vậy, cậu ấy nhất định phải nói đến một đề tài hài hước khác chọc chị dâu vui vẻ một chút.
Mà thời điểm cậu ấy chuẩn bị mở miệng, đột nhiên điện thoại di động của cậu ấy vang lên.
Đường Nhã Phương cũng bị tiếng chuông điện thoại di động kéo trở lại mạch suy nghĩ, cô nhìn thấy Lục Đình Chiêu cầm điện thoại di động lên tắt đi, tiếp cũng không tiếp.
Cô nhưởng nhướng mày, không có hỏi nhiều.
Mà ngay khi cậu ấy định ném điện thoại vào hộp đựng đồ ở giữa ghế ô tô, thì chuồng lại vang lên.
Lần này, Đường Nhã Phương liếc nhìn thông báo trong điện thoại di động của cậu ấy.
Ma nữ không đáng yêu.
Lông mày nhỏ nhắn nhếch lên, cô thăm dò mà nói: "Là Mẫn Nghi gọi tới."
Lục Đình Chiêu biết đã bị cô nhìn thấy năm chữ ma nữ không đáng yêu, cậu ấy không khỏi có chút xấu hổ.
Bởi vì ma nữ không đáng yêu chính là tên của Lê Mẫn Nghi.
Mà Lê Mẫn Nghi lại là bạn tốt của chị dâu, bị cô nhìn thấy cậu ấy đặt tên cho bạn tốt của mình như vậy, không chừng sẽ cảm thấy cậu ấy rất quá đáng.
Giống như nhìn ra tâm tư của cậu ấy, Đường Nhã Phương cười nói: "Cái tên do cậu đặt này quả thật rất dễ thương.
Đúng là Mẫn Nghi không đáng yêu một chút nào cả."
Lục Đình Chiêu gượng cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Chuông điện thoại di động ngừng mấy giây, lập tức lại vang lên một lần nữa.
Đường Nhã Phương không nhịn được bật cười: "Xem ra nếu như cậu không tiếp điện thoại, Mẫn Nghi sẽ gọi đến khi nào điện thoại di động của cậu tắt máy thì thôi."
Lục Đình Chiêu chẳng hề để ý nói: "Cứ để cô ấy gọi đi.
Em không tiếp cô ấy sẽ từ bỏ thôi."
"Cậu không hiểu rõ Mẫn Nghi rồi, làm sao cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Vả lại, nếu như cậu một mực không tiếp, về sau cô ấy sẽ dùng biện pháp rất khủng bố trả thù cậu cho mà xem."
"Không thể nào? Cô ấy biến thái như vậy sao?"
Đường Nhã Phương dang hai tay: "Đúng thế, cô ấy chính là người như vậy."
Sẽ dùng cách kinh khủng hơn trả thù cậu ấy? Lấy cá tính của Lê Mẫn
Nghi, đúng là có khả năng như thế.
Lục Đình Chiêu quyết định vẫn nên nghe máy, dù sao cậu ấy và Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cậu ấy cũng không muốn cuộc sống sau này đều ở trong nước sôi lửa bỏng.
Thế là, chờ chuông điện thoại di động vang lên một lần nữa, cậu ấy không dám chậm trễ chút nào tiếp nhận.
"Xin chào, cô Nghi, cô có khỏe không?"
"Không khỏe, tôi không khỏe mạnh gì hết, tại sao anh không nghe điện thoại?"
Bởi vì trong xe rất yên tĩnh, mà Đường Nhã Phương lại ngồi gần đó, lập tức liền nghe được giọng nói tràn đầy ai oán của Mẫn Nghi phát ra từ điện thoại di động.
Đường Nhã Phương không nhịn được cười, làm sao Mẫn Nghi nói như đang làm nũng vậy?
Nghe thấy cô cười, Lục Đình Chiêu rất xấu hổ, vội vàng nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi đang lái xe, có chuyện gì không? Không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Lục Đình Chiêu, anh cúp thử xem!!!"
Tiếng rống của Lê Mẫn Nghi xuyên thấu qua ống nghe truyền tới suýt chút nữa thì đánh vỡ màng nhĩ của Lục Đình Chiêu.
Cậu ấy vội vàng để điện thoại ra xa một chút, lúc này, cậu ấy nhìn thấy chị dâu nhà mình càng vui vẻ hơn.
Lục Đình Chiêu: "..."
Như vậy càng lúng túng hơn.
Thế là, Lục Đình Chiêu nhẹ nhàng họ một tiếng, tính tình nhẫn nại nói: "Tôi không cúp, cô nói đi, có chuyện gì?"
Bên kia im lặng, một lát sau, âm thanh của Lê Mẫn Nghi mới vang lên một lần nữa: "Giữa trưa tôi mời anh ăn cơm, đợi chút nữa anh đến nhà đón tôi đi."
"Tại sao?" Vừa nghe thấy cô muốn mời mình đi ăn cơm, Lục Đình Chiêu đã cảm thấy không có chuyện gì tốt.
"Tại sao cái gì, chính là muốn mời anh ăn cơm mà thôi.
Mười một giờ ở nhà tôi, không gặp không về."
Nói xong cũng không cho cậu ấy cơ hội từ chối, Lê Mẫn Nghi trực tiếp cúp điện thoại.
"Em nhổ vào, cô ấy có ý tứ gì vậy?" Lục Đình Chiêu có loại cảm giác bị hố.
Đường Nhã Phương ở bên cạnh vỗ vỗ vai của cậu ấy: "Chị đồng cảm với cậu."
"Chị dâu...!Đột nhiên Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn cô, vô cùng đáng thương nói: "Chị dâu, không thì chị giúp em nói với cô ấy một tiếng đi, nói em có việc không thể đi được."
"Đừng!" Đường Nhã Phương trực tiếp từ chối cậu ấy: "Chị cũng không muốn bị Mẫn Nghi mắng đâu."
"Làm sao cô ấy có thể mắng chị chứ? Chị là bạn tốt của cô ấy mà, cô ấy nỡ mắng chị sao?"
"Đình Chiêu, chẳng lẽ cậu không nghe ra tâm trạng của Mẫn Nghi rất không tốt sao? Lúc này làm sao chị dám đi chọc giận cô ấy chứ?"
"Tâm trạng của cô ấy không tốt?" Lục Đình Chiêu nhíu mày: "Tâm trạng của cô ấy mà cũng có lúc không tốt à?"
"Có thể là liên quan đến chuyện xem mắt ngày hôm qua." Đường Nhã Phương suy đoán nói, sau đó sốt sắng nói với cậu: "Tâm trạng của Mẫn Nghi đã không tốt, cậu liền liều mình bồi quân tử đi thôi."
Lục Đình Chiêu nhếch môi, không tình nguyện nói được.
Giờ phút này tâm trạng của Lê Mẫn Nghi rất không tốt.
Hôm qua sau khi xem mắt, toàn bộ tâm trạng của cô đều không tốt, vô cùng bực bội.
Cho nên cô liền chạy tới quán bar thư giãn tâm trạng, uống đến.