Bạn trai?
Lần này không chỉ đám người Đường Nhã Phương ngạc nhiên mà ngay cả Lục Đình Chiêu với đôi mắt đen vẫn luôn bình tĩnh cũng có gợn sóng.
Lục Đình Chiêu không ngờ cô sẽ công bố thẳng quan hệ của hai người ra như vậy, trong nháy mắt anh ta cũng choáng váng ngay tại chỗ.
Một lúc sau Đường Nhã Phương mới tìm thấy giọng nói của mình: “Mẫn Nghi, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư.”
Hai người họ vừa mới gặp nhau là đã chặt chém rất nhịp nhàng thì sao có thể hẹn hò được?
Đừng đùa cô chứ!
“Thật đấy.” Lê Mẫn Nghi mỉm cười sau đó đi đến bên cạnh Lục Đình Chiêu thân mật kéo cánh tay của cậu: “Hôm nay chúng mình mới xác nhận tấm lòng của nhau, sau đó quyết định thử ở bên cạnh nhau.”
Sau đó cô ấy quay đầu nhìn Lục Đình Chiêu cười duyên dáng hỏi: “Đình Chiêu, anh nói có đúng không?”
Tất cả cục diện đều bị cô ấy nắm dẫn đi nên Lục Đình Chiêu chỉ có thể gật đầu: “Vâng, đúng là như vậy”
Nói xong cậu buông bàn tay đang che miệng Trần Bảo Dương ra, Trần Bảo Dương được tự do lập tức ngạc nhiên kêu lên: “Mẹ kiếp, hóa ra là bạn gái.
Tôi đã nói sao anh bốn lại căng thẳng như vậy chứ? Hóa ra là sợ bạn gái bị người đàn ông khác bắt nạt.”
Vẻ mặt Lục Đình Chiêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Khi Lê Mẫn Nghi nghe thấy những lời Trần Bảo Dương nói thì đáy mắt dường như có gì đó dâng trào nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Chúc mừng cậu nhé thằng nhóc” Lê Thành Xuyên đứng dậy đi tới năm tay nhẹ nhàng đẩy vào ngực anh ta: “Quả nhiên là đạt được chân truyền của anh cậu, nhanh như vậy mà đã có thể tìm được bạn gái rồi.”
Lục Đình Chiêu gượng cười: “Làm gì có, làm gì có.”
“Tôi thật là ghen tị với các cậu.” Lê Thành Xuyên cởi mở cười to sau đó ánh mắt dò xét rơi vào trên người ULê Mẫn Nghi: “Lê Mẫn Nghi? Cô là con gái của bí thư Lê Thanh Diễnsao?”
Lê Mẫn Nghi ngạc nhiên nhưởng mày: "Anh biết ba tôi sao?”
Lê Thành Xuyên cười: “Tôi đã từng tiếp xúc.
Khi đó Ứng Thư Lương vẫn chỉ là trưởng phòng nhỏ của ban ngành chính phủ nào đó ở thủ đô, chỉ ngắn ngủi mấy năm mà bây giờ ông ấy đã đến Bắc Giang làm bí thư thì cũng thật là tài giỏi.
“Con gái của bí thư Diễn sao, nghe tên không bằng gặp mặt.” Lương Tuấn Anh cũng đứng dậy cười dịu dàng nhìn Lê Mẫn Nghi: "Cô còn xinh đẹp hơn tôi nghĩ.
Lê Mẫn Nghi mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn."
Hiển nhiên họ đều tin tưởng Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi đang hẹn hò nhưng có người vẫn không tin đó chính là Đường Nhã Phương.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi, lúc này bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Vợ à, nếu như đã nghi ngờ thì không bằng hỏi cho rõ ràng.”
Đường Nhã Phương quay đầu: “Đình Vĩ, anh cũng không tin sao!" Lục Đình Vĩ hơi mỉm cười: “Anh hiểu rất rõ em trai của mình, nó còn quá ham chơi nên không thể đặt tình cảm vào một người phụ nữ nhanh như vậy được.”
Nghe vậy Đường Nhã Phương không thể ngồi yên, cô đứng vụt dậy đi vòng qua bàn trà đến bên cạnh Lê Mẫn Nghi kéo tay của cô ấy: “Mẫn Nghi, đi vệ sinh với mình.”
Nói xong cô bèn lôi kéo ƯLê Mẫn Nghi đi vào nhà vệ sinh ở trong góc của phòng riêng.
Mấy người đàn ông ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, khóe miệng của Trần Bảo Dương khẽ giật: “Tình cảm của chị dâu va chị dâu thứ tư thật là tốt, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi chung.
Nghe thấy anh ta gọi Lê Mẫn Nghi là chị dâu thứ tư thì Lục Đình Chiêu đưa tay đánh vào trên trán anh ta: “Đừng có gọi lung tung, tôi còn chưa kết hôn mà.”
Mặc dù không đau nhưng Trần Bảo Dương vẫn ôm trán, không hài lòng phản bác lại: “Ai quy định chưa kết hôn thì không thể gọi như vậy chứ?”
“Tôi!” Lục Đình Chiêu nói ra một chữ sau đó hung tợn trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Nếu như còn để cho tôi nghe thấy cậu gọi cô ấy là chị dâu thứ tư thì tôi sẽ làm cho cậu..
“Làm cho em thế nào?” Trần Bảo Dương không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn lại.
Lục Đình Vĩ thấy hai người giương cung bạt kiếm thì lên tiếng, giọng điệu của anh lạnh lẽo: “Tất cả yên lặng cho tôi, đều đã không còn là trẻ con nữa vậy mà còn ấu trĩ như vậy.”
Anh mở miệng thì Trần Bảo Dương và Lục Đình Chiêu bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên cũng không nhịn được cười, vẫn chỉ có Đình Vĩ mới có thể trị được hai tên dở hơi này.
Trong nhà vệ sinh Đường Nhã Phương khoanh hai tay trước ngực cười mà không cười nhìn Lê Mẫn Nghi nói ngay vào vấn đề chính: “Mẫn Nghi, những người khác có lẽ đều bị cậu và Đình Chiêu lừa gạt nhưng mình thì không.”
Vẻ mặt Lê Mẫn Nghi mờ mịt: “Lừa gạt cái gì chứ? Cậu đang nói tới chuyện mình và Đình Chiêu hẹn hò sao?”
Đường Nhã Phương không nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chú cô.
Lê Mẫn Nghi không nhịn được cười: “Nhã Phương, cậu đọc truyện nhiều quá rồi có phải không? Sao cậu lại cảm thấy mình đang lừa cậu chứ?"
“Bởi vì mình hiểu rõ cậu.”
Một câu nhẹ nhàng làm cho nụ cười trên mặt Lê Mẫn Nghi trong nháy mắt cứng đờ.
Đường Nhã Phương nói tiếp: “Mình biết cậu thích Đình Chiêu nhưng Đình Chiêu không thích cậu, ít nhất cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn ra cậu ta thích cậu cho nên cậu sẽ không có khả năng ở bên cạnh người không thích mình”
Trong nhà vệ sinh lâm vào cảnh vắng lặng một cách chết chóc, Đường Nhã Phương lẳng lặng nhìn Lê Mẫn Nghi cũng không vội thúc giục cô mở miệng giải thích rốt cuộc là có chuyện gì.
Nếu như cô khăng khăng không nói vậy thì Đương Nhã Phương cũng sẽ không miễn cưỡng.
Vẻ mặt Lê Mẫn Nghi hơi do dự, Nhã Phương là bạn thân tốt nhất của cô, giữa hai người dường như là không có bí mật gì cả.
Nhưng đây là một chuyện xấu hổ khó nói, Nhã Phương mà biết khẳng định sẽ nói cô điên rồi.
Thật lâu sau Lê Mẫn Nghi hít một hơi thật sâu: “Nhã Phương, mình và Lục Đình Chiêu chỉ giả là quan hệ yêu đương.”
Cô vẫn nói thật mọi chuyện chứ không muốn Nhã Phương suy nghĩ nhiều.
Đường Nhã Phương nhíu mày: “Tại sao?”
Cô làm như vậy hẳn là vì có lý do của cô.
Bởi vì ba mình lại muốn mình đi xem mắt.
Đường Nhã Phương dường như không ngạc nhiên chút nào, ánh mắt yên tĩnh giọng điệu bình thản nói: “Cho nên bởi vì không muốn đi xem mắt nên cậu mới nói muốn tìm bạn trai, nhưng không thể tùy tiện tìm một người đàn ông vì vậy cậu tìm Đình Chiêu, dù sao thì hai người cũng có quen biết hơn nữa quan trọng nhất là...”
Cô dừng lại con người bình tĩnh lộ ra vẻ sắc bén: “Cậu thích cậu ta.”
Lê Mẫn Nghi cười khổ: "Nhã Phương, quả nhiên là không thể giấu cậu điều gì.” “Mẫn Nghi, cậu như vậy là đang đùa với lửa đó." Đường Nhã Phương cũng không đồng ý cô làm như vậy, ngộ nhỡ cuối cùng cô bị thương vậy thì phải làm sao bây giờ?
Lê Mẫn Nghi cong môi, trong nụ cười có chút cô đơn: “Đùa với lửa thì sao chứ, không thử thì làm sao biết được chúng mình có hợp hay không chứ.”
Cô như vậy căn bản là tinh thần A Q, hoàn toàn không chịu trách nhiệm với tình cảm của mình.
Đường Nhã Phương thở dài, không còn cách nào khuyên nhủ: “Mẫn Nghi, Đình Chiêu là người rất ham chơi, không chừng ngày nào cậu ta nhìn trúng ai thì sẽ ném cậu đi để đuổi theo người khác, đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ?”
Lê Mẫn Nghi nhún vai, vẻ mặt chẳng hề để ý: “Chúng mình cũng không phải thật sự ở bên nhau vậy thì anh ấy muốn đuổi theo ai là tự do của anh ấy.".