"Phương Phương, em đừng nổi giận, anh sẽ thay đổi mà." Đây có lẽ là lần đầu tiên Vi Vịnh Phong ăn nói khép nép như vậy với cô.
Trước đây cô luôn đuổi theo sau lưng anh ta, hầu như ngoan ngoãn phục tùng mỗi lời của anh ta, hoàn toàn coi anh ta là toàn bộ cuộc sống của mình.
Bởi vì khi đó, cô cho là anh ta yêu cô.
Nhưng kết quả chỉ là một trò cười.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Nhã Phương càng lạnh.
Sao Vĩ Vịnh Phong lại tới tìm cô, trong lòng Đường Nhã Phương rất rõ ràng, còn không phải bởi vì hiện tại cô là chủ tịch tập đoàn Đường Thị sao?
Còn muốn bù đắp cho cô? Căn bản là đang ao ước Đường Thị!
"Vi Vịnh Phong, anh thật sự muốn bù đắp sao?" Đường Nhã Phương nhìn anh ta.
"Đương nhiên là thật lòng." Vi Vịnh Phong gần như thốt ra ngay lập tức, không chút do dự.
Đường Nhã Phương nhưởng mày: "Vậy anh chứng minh cho tôi xem."
"Chứng minh như thế nào?"
"Chứng minh như thế nào sao?" Khóe môi Đường Nhã Phương câu lên một nụ cười kỳ lạ.
Vi Vịnh Phong cảm thấy có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy cô chậm rãi nói: "Chỉ cần anh nhảy xuống sông, tôi liền tin anh thật lòng."
Nhảy sông? Sắc mặt Vi Vịnh Phong đột nhiên trắng bệch.
Thấy sắc mặt anh ta trắng nhợt, Đường Nhã Phương hơi mỉm cười một cái: "Sao vậy? Không dám à?"
Vi Vịnh Phong không trả lời, chỉ là nhìn chòng chọc vào cô.
Đường Nhã Phương thu lại nụ cười trên mỗi, nói với giọng lạnh lùng: "Nếu như không dám vậy thì đừng tìm sự tồn tại ở trước mặt tôi, hai chúng ta đã không còn quan hệ gì, tốt nhất anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi."
Đã nói đến nước này, cô cũng không muốn nhìn anh ta nữa, liền vòng qua người anh ta rời đi mà không quay đầu lại.
Đã không còn quan hệ gì?
Vi Vịnh Phong híp mắt, anh ta tuyết đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Anh ta xoay người đuổi theo Đường Nhã Phương, bắt cổ tay cô.
Đường Nhã Phương bị anh ta ép dừng chân lại, cô quay đầu tức giận nhìn anh ta chằm chằm: "Vi Vịnh Phong, anh làm gì vậy?"
Vi Vịnh Phong cười ôn hòa: "Anh muốn em ăn bữa cơm với anh."
"Ăn cơm với anh?" Đường Nhã Phương cảm thấy buồn cười: "Vi Vịnh Phong, có phải anh bị mất trí nhớ rồi không? Dựa vào đầu tôi phải ăn cơm với anh?"
"Dựa vào việc em là vợ chưa cưới của anh." Vi Vịnh Phong đột nhiên kéo cô đi về phía xe của anh ta.
"Vi Vịnh Phong! Anh điên rồi sao? Hôn ước của chúng ta đã bị hủy từ lâu rồi!" Đường Nhã Phương dùng sức giằng ra, muốn tránh khỏi gông cùm xiềng xích của anh ta.
Nhưng sức lực cách nhau quá xa, cô căn bản không phải đối thủ của anh ta.
Thấy cách xe anh ta ngày càng gần, Đường Nhã Phương khiến mình tỉnh táo lại trước, sau đó đầu óc chuyển động thật anh, nghĩ xem phải tránh khỏi anh ta thế nào?
Cô biết rằng chỉ cần ngồi lên xe của anh ta, vậy thì không chỉ đơn giản là ngừng ở việc ăn bữa cơm nữa rồi.
Mà đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên.
"Vi Vịnh Phong! Anh làm cái gì vậy?"
Đường Nhã Phương và Vi Vịnh Phong cùng lúc quay đầu nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy Lục Đình Chiêu nổi giận đùng đùng chạy tới chỗ họ.
"Đình Chiêu..." Lúc nhìn thấy Đình Chiêu, Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm, cô biết mình được cứu rồi.
Lục Đình Chiêu cũng không ngờ mình vừa ra khỏi cửa đã thấy một màn khiến người khác tức giận như vậy, thậm chí cậu ấy không dám nghĩ nếu mình tới chậm một bước, có phải chị dâu đã bị Vi Vịnh Phong mang đi rồi.
Cậu ấy chạy tới, lúc Vi Vịnh Phong còn chưa kịp phản ứng, liền đấm một quyền vào mặt Vi Vịnh Phong.
Vi Vịnh Phong bị đánh trở tay không kịp, không thể không buông Đường Nhã Phương ra, cả người lùi lại phía sau mấy bước.
"Chị dâu, chị không sao chứ?" Lục Đình Chiêu kéo Đường Nhã Phương ra sau lưng mình, thân thiết lo lắng hỏi.
"Chị không sao." Đường Nhã Phương khẽ gật đầu một cái.
Thấy cô vẫn bình an vô sự, nỗi lo trong lòng Lục Đình Chiêu buông xuống.
Sau đó, cậu ấy quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Vi Vịnh Phong, lớn tiếng trách mắng: "Cút! Nếu không tôi đánh anh tới nỗi không bò dậy nổi!"
Sao Vi Vịnh Phong có thể cam tâm rời đi chứ? Một người đàn ông bị đánh, cũng chính là danh dự đang bị giẫm đạt.
Hơn nữa đối phương còn là bạn trai của vợ chưa cưới trước kia của mình, vậy thì càng bị sỉ nhục.
Cục tức này, sao anh ta có thể nuốt trôi.
Vì vậy, anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, rống giận xông về phía Lục Đình Chiêu.
"Đình Chiêu, cẩn thận." Đường Nhã Phương hô lên sợ hãi.
"Yên tâm, chị dâu, anh ta đánh không lại em." Lục Đình Chiêu cười với cô, sau đó ánh mắt ác liệt, lúc nắm đấm Vi Vịnh Phong phi tới, bình tĩnh giơ tay lên bắt lấy nắm đấm của anh ta, sau đó giơ chân đã một cái.
Vi Vịnh Phong bay ra ngoài, nặng nề đụng vào xe của anh ta.
Sau đó, giống như tấm giẻ rách mà từ từ trượt theo thân xe ngồi bịch xuống đất.
Thấy thế, Đường Nhã Phương cũng không đàn lòng quay đầu nhìn qua, má ơi, chắc chắc rất đau.
"Vi Vịnh Phong, lần sau tôi mà còn thấy anh, tôi gặp một lần sẽ đánh một lần." Lục Đình Chiêu lạnh lùng uy hiếp.
Vĩ Vịnh Phong vịn xe chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng trừng Lục Đình Chiêu, mặc dù trong lòng không cam, nhưng biết sức mình không phải đối thủ của cậu ta.
Anh ta liếc Đường Nhã Phương một cái, sau đó xoay người mở cửa xe ngồi xuống, khởi động xe nghênh ngang mà di.
Thấy Vi Vịnh Phong rời đi, Đường Nhã Phương thở phào một hơi, nhịn không được cảm khái nói: "Ngày hôm nay đúng thật là không may."
"Đúng vậy, thật xui xẻo." Lục Đình Chiêu cũng tán thành mà gật đầu, sau đó cậu ấy hỏi: "Chị dâu, tên đàn ông cặn bã đó tới tìm chị làm gì vậy?"
Đường Nhã Phương bĩu môi hời hợt đáp: "Cũng không có gì, nói là muốn chị ăn một bữa cơm với anh ta."
"Nhổ vào! Anh ta còn mặt mũi đó à!" Lục Đình Chiêu khinh bỉ.
Đường Nhã Phương nhịn không được cười: "Da mặt của anh ta luôn rất dày."
Nói xong, cô xoay người, một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa rơi vào trong mắt của cô.
Cô hơi sửng sốt, sau đó hô lên: "Mẫn Nghi, sao cậu lại ở đây?"
Nghe vậy Lục Đình Chiêu cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy Lê Mẫn Nghi đang chậm rãi đi tới.
"Phương Phương à, cậu không sao chứ?" Lê Mẫn Nghi hỏi.
Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Vẫn may Đình Chiêu tới kịp, nên tớ không sao."
Lê Mẫn Nghi nhìn về phía Lục Đình Chiêu, đáy mắt dao động nhìn không rõ tâm tình, cô ấy câu môi nở nụ cười: "Lục Đình Chiêu, có phải anh hùng cứu mỹ nhân rất sảng khoái nhỉ?"
Anh hùng cứu mỹ nhân? Lục Đình.