Tất cả những bình luận ác ý đều đổ dồn về phía Đường Nhã Phương, trong lúc hỗn loạn còn có nhiều người cố tình công kích ác liệt, thừa cơ ném đá giấu tay.
"Chậc chậc, thật kinh ngạc, cuối cùng cô ta cũng ra tay rồi."
Chứng kiến cảnh báo chí rầm rộ khiến người ta tức điên lên, Đường Nhã Phương dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước cũng không kìm nén được tâm trạng đang bất an của mình.
Không ai thích bị mắng mỏ, bị chửi bởi, bị vu oan cả, hơn nữa mỗi một lời nói còn dữ dội tới mức giống như ngàn đòn chí mạng giáng lên đầu người bị công kích.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh.
Lục Đình Vỹ không khỏi nhưởng mày hỏi: "Dường như bà xã đã đoán trước được việc này từ lâu rồi đúng không?"
"Thật ra không phải, em chỉ lờ mờ đoán vậy thôi, cũng không biết cụ thể cô ta muốn làm gì.
Chậc chậc, xem tấm ảnh này xem, rõ ràng là cô ta muốn cho em không thể trở mình được nữa.
Chỉ vì để tẩy trắng cho mình mà Chu Như Ngọc dám liều mạng tới vậy."
"Vậy bà xã đã có cách ứng phó với chuyện này chưa?"
Lục Đình Vỹ hỏi lại, chỉ vừa ban nãy thôi ánh mắt anh vẫn còn ảm đạm mệt mỏi, nhưng bây giờ anh đã sớm lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
"Em vẫn luôn cẩn thận phòng bị Chu Như Ngọc, đương nhiên bây giờ sẽ có biện pháp để đối phó."
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn Lục Đình Vỹ, cười nhẹ: "Thật sự có lỗi với anh quá, mới sáng sớm đã khiến anh phải lo lắng, nhưng chuyện này tốt nhất vẫn cứ giao cho em xử lý đi, em chắc chắn sẽ ứng phó được cô ta."
"Vậy thì tốt rồi."
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh sờ sờ mái tóc dài của cô, khẽ hỏi: "Phu nhân em đã gặp mặt cô ta lúc nào vậy?"
"Ngày hôm qua, lúc em trở về lấy đồ để quên thì đã gặp cô ta."
"Lần sau nếu phát sinh những chuyện như vậy, em nhất định phải báo cho anh biết, anh tuyệt đối không để cho em chịu bất kỳ tổn thương nào."
Lục Đình Vỹ lãnh đạm lạnh lùng nói.
Buổi sáng sau khi thức dậy, đọc được tin tức kia anh vô cùng tức giận, ngay lập tức phân phó Ngô Tư Lăng, phải dùng mọi cách có thể để áp chế tin tức này xuống.
Có điều đến giờ phút này xem ra anh không cần phải lo lắng gì nữa.
Dáng vẻ của Đường Nhã Phương giống như đang hoàn toàn nắm chắc chiến thắng, cặp mắt linh động hút hồn, còn để lộ ra nét thông minh khôn khéo.
Dáng vẻ ấy quả thật vô cùng mê người, khiến cho Lục Đình Vỹ không khỏi bị hấp dẫn.
Trên đời này hiếm có người phụ nữ nào không dựa vào quyền thế hay sự chống lưng của người khác như cô, nếu đã như vậy, anh sẽ ở một bên quan sát và để cho cô tùy ý giải quyết vấn đề này.
Nếu đến thời khắc mấu chốt mà cô vẫn chưa thể xử lý được thì anh sẽ tới giúp cô một phen.
Nghĩ vậy, Lục Đình Vỹ không khỏi mỉm cười, trộm hôn khẽ lên khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng mở lời: "Em đi rửa mặt trước đi, sau đó xuống tầng ăn bữa sáng nhé.
Hôm nay tốt nhất đừng đến công ty, em hãy đợi cho đến khi mọi chuyện lắng xuống đã "
"Vâng."
Đường Nhã Phương mỉm cười ngọt ngào, cô nhanh chóng tắm rửa rồi thay quần áo.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo tơ tằm màu trắng với phần tay áo ngắn rộng ở phần thân trên, kết hợp cùng một chân váy chữ A sẫm màu ở thân dưới.
Chiếc váy mỏng ôm sát càng làm tôn dáng cho cô, đôi chân dài trắng nõn thon gọn, thể hiện tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ.
Đường Nhã Phương đi thêm một đôi giày cao gót, vừa đơn giản hào phóng lại vô cùng thanh nhã thoát tục, cực kỳ quyến rũ động lòng.
Lục Đình Vỹ nhìn thấy cô, ánh mắt anh sâu hun hút, ngay lập tức đứng dậy vòng tay qua ôm lấy eo cô rồi bước
xuống lầu.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản, chỉ gồm có bánh mì và sữa, sau khi ăn xong Lục Đình Vỹ cũng không vội
vàng đi ra ngoài mà ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, tiếp tục đánh máy tính.
Đường Nhã Phương không khỏi tò mò mà hỏi anh: "Đến giờ này rồi anh vẫn không đi làm sao?"
"Cho đến bây giờ anh cũng chỉ quan tâm đến hiệu quả công việc chứ không muốn để ý tới chuyện thời gian.
Cho dù một tháng không tới công ty làm thì cũng không có ai dám ý kiến gì cả."
Lục Đình Vỹ quay sang nhìn cô, trong lời nói tràn ngập vẻ tự tin.
Nghe vậy, Đường Nhã Phương không khỏi cảm khái: "Đây là sự khác biệt giữa các nhà tư bản và những con người nhỏ bé tầm thường như chúng em.
Thật là thích quá đi!"
Lục Đình Vỹ trầm ngâm một lát rồi cười khẽ: "Hôm nay em không phải đi làm, có muốn xem các nhà tư bản bình thường làm việc như thế nào không?"
Đường Nhã Phương giật mình ngạc nhiên, ánh mắt cô bỗng dưng sáng lên: "Ý tứ của anh là muốn mời em đi thăm Tập đoàn Hoàng gia một chuyến sao?"
"Bà xã không muốn sao?"
"Đương nhiên là muốn chứ, em đồng ý!"
Đường Nhã Phương vui sướng, liên tục đáp lời.
Hoàng Gia đó chính là Tập đoàn giải trí đứng đầu trong giới, là nơi tụ hội những nhân tài kiệt xuất, ngôi sao hàng đầu, cũng là nơi mà biết bao người tha thiết mơ ước được đặt chân vào.
Trước đây Đường Nhã Phương từng ấp ôm mơ mộng rằng một ngày nào đó mình cũng có thể làm việc ở nơi này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy
đó là điều quá đỗi xa xỉ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bước vào Tập đoàn Hoàng Gia một cách miễn phí.
Hiếm khi được nhận Lục Đình Vỹ làm hướng dẫn viên cho mình, một cơ hội tốt như vậy đương nhiên Đường Nhã Phương sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.
"Vậy em đi chuẩn bị một chút đi, anh sẽ ra lấy xe."
Nhìn ánh mắt cô sáng bừng như nhặt được vàng, khóe miệng Lục Đình Vỹ không khỏi nhếch lên, lập tức thu gọn máy tính và đi ra ngoài.
Khó lắm mới thấy được nụ cười của người đẹp, hà cớ gì lại không chủ động một chút đây.
Đường Nhã Phương thay đồ rất nhanh, cùng Lục Đình Vỹ lên xe và đi về phía Tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
Chỉ mất khoảng ba mươi phút lái xe, cả hai người đã đến Hoàng Gia.
Ở thành phố Hải Phòng, Tập đoàn Hoàng Gia được coi là một trong những tòa nhà có kiến trúc khổng lồ nhất.
Toàn bộ tòa nhà cao ngất trong mây, các tầng nhà còn lắp kính truyền sáng.
Ngoài ra còn có tấm bảng hiệu mạ vàng ghi tên "Giải trí Hoàng Gia được treo trang trọng cửa chính giống một biểu tượng tượng trưng cho địa vị không thể lay chuyển của tập đoàn giải trí này.
Đây là lần đầu tiên Đường Nhã Phương đặt chân tới nơi này, trước đây mỗi lần nhìn thấy nó đều là từ phía xa xa, không giống như hiện tại cô được tận mắt nhìn thấy.
Tập đoàn này chỉ cần nhìn thoáng qua ngay lập tức sẽ để lại cho người ta cảm giác kinh ngạc.
"Anh có biết không? Trước đây quả tình em cũng muốn vào Hoàng Gia làm việc, thế nhưng công ty của anh yêu cầu rất cao, cho nên thật đáng tiếc."
Xe ô tô đi qua cổng tiến vào gara dưới tầng hầm, lúc này Đường Nhã Phương mới thu hồi ánh mắt, hâm mộ nhìn Lục Đình Vỹ.
Lục Đình Vỹ hơi nhướng đôi mày rậm: "Chỉ cần bà xa của anh muốn đến, Hoàng Gia lúc nào cũng mở sẵn cửa đợi em."
"Em đến đó để làm gì? Anh định giúp đỡ em đi cửa sau sao?"
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn Lục Đình Vỹ, chu miệng tức giận hỏi vặn lại.
"Với khả năng của bà xã thì đương nhiên không cần rồi."
Nói như vậy nhưng Đường Nhã Phương biết rõ trong đầu Lục Đình Vỹ đã có tính toán rồi.
Đường Nhã Phương khịt khịt mũi: "Hừ, đương nhiên em không cần rồi.
Nếu là trước khi quen biết anh, có lẽ em sẽ thử.
Nhưng bây giờ...!thôi quên đi, em phải dựa vào năng lực của mình để có được thứ mình muốn, cho nên em nhất định sẽ không đi cửa sau đầu"
"Bà xã thật là một người có chính kiến, anh thật không biết nên vui hay nên buồn đây."
Nói là như vậy nhưng trong mắt Lục Đình Vỹ lại hiện lên ánh cười.
Đây chính là điểm khiến anh rất thích ở cô, không dựa dẫm vào ai, luôn tự chủ.
Mặc dù cô rất bướng bỉnh quật cường nhưng lại khiến người ta phải mê đắm.
Sau khi dừng xe, Lục Đình Vỹ trực tiếp đưa Đường Nhã Phương lên tầng bằng thang máy cá nhân.
Văn phòng làm việc của anh nằm ở tầng 32 của tòa nhà, không gian vô cùng rộng rãi, trong bốn vách tường có một phía được làm bằng kính từ trần nhà kéo xuống tới tận sàn, tầm nhìn rất tuyệt vời, nếu đứng ở đây có thể nhìn ra quang cảnh đường phố bên dưới.
Tổng thể thiết kế cũng rất trang nhã, từ màu sắc, kiểu dáng cho đến cách trang trí.