Dạ tiệc từ thiện ngoại trừ chương trình biểu diễn của các ngôi sao, còn có vài hạng mục công ích do giải trí Hoàng Gia khởi động, độ hưởng ứng và sự đóng góp của các ngôi sao cũng rất cao.
Nhìn thấy các minh tinh màn bạc phản ứng tích cực như vậy đối với hành động công ích, bất kể là xuất phát từ trong lòng hay là vì tiếng tăm, Đường Nhã Phương đều cảm thấy bọn họ rất tuyệt,
Bầu không khí của buổi tiệc rất tốt, Đường Nhã Phương đều không nỡ bỏ qua bất cứ tiết mục nào, cho nên mãi đến khi kết thúc thật nhanh cô mới đứng dậy rời khỏi.
Trước khi đi cô dặn dò mấy người Nam bọn họ, mang tất cả tư liệu sống của buổi tối hôm nay về công ty, buổi tối phải tăng ca cả đêm sáng tạo bản thảo tin tức, cô sẽ tới công ty tăng ca cùng với bọn họ.
Rời khỏi hiện trường, Đường Nhã Phương liên lạc với Ngô Tư Lăng, để anh ta dẫn mình đi gặp Lục Đình Vỹ.
Ngô Tư Lăng nói cho cô biết Đình Vỹ đang ở trong phòng khách quý lầu ba.
Đường Nhã Phương đến trước cửa phòng dành cho khách trên lầu ba, đang định mở cửa đi vào thì nghe được bên trong truyền ra âm thanh trò chuyện lúc có lúc không.
Cô nhíu mày, tưởng Đình Vỹ có khách, thật sự không tiện quấy rầy bọn họ.
Cô thu cánh tay định mở cửa, đứng ở bên cạnh, muốn chờ Đình Vỹ nói xong thì đi vào.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, dọa cô giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn đột nhiên mở cửa, người đó đang nhìn Đường Nhã Phương, sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười không đứng đắn nói: "Cô tới tìm anh trai tôi?"
"Anh trai?" Đường Nhã Phương nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đàn ông đi ra.
Ý cười của người đàn ông càng sâu, ánh mắt nhìn cô có thêm một tia hứng thú: "Xem ra cô chính là người phụ nữ mà em trai tôi đã nói sao?"
Em trai? Phụ nữ?
Đường Nhã Phương hoàn toàn không quen biết anh ta, cũng không hiểu anh ta đang nói cái gì.
"Nhã Phương." Một âm thanh quen thuộc vang lên, Đường Nhã Phương giương mắt nhìn lên, thấy Lục Đình Vỹ đứng phía sau người đàn ông xa lạ.
Chỉ một thoáng, nụ cười xán lạn tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô vội vàng từ bên cạnh người đàn ông xa lạ chạy vào phòng.
"Đình Vỹ." Cô dừng chân trước mặt Lục Đình Vỹ, ngửa mặt lên cười nhẹ nhìn anh.
Lục Đình Vỹ giúp cô vuốt mái tóc rối ra sau tai, giữa lông mày tất cả đều là cưng chiều.
Anh dịu dàng cười nói: "Sao bây giờ mới lên đây?"
"Chương trình quá đẹp rồi, dạ hội thật sự rất tuyệt.
Em cho anh một lời khen." Nói xong, Đường Nhã Phương giơ ngón tay cái lên, chớp đôi mắt đẹp để nhìn anh.
"Thích là tốt rồi." Lục Đình Vỹ xoa xoa đầu cô, tình cảm trong mắt xao động.
Người đàn ông đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở nên đăm chiêu.
Đường Nhã Phương liếc về bóng người ở cửa, mi tâm cau lại, nhỏ giọng nói: "Đình Vỹ, anh ta là ai?"
Tuy rằng trong lòng cô đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn xác nhận một phen.
Lục Đình Vỹ thản nhiên quét mắt nhìn người ở cửa, giọng điệu có chút lạnh đáp: "Cậu hai của nhà họ Lục, Lục Thần Đông."
Lông mày nhỏ nhắn của Đường Nhã Phương hơi nhíu, anh ta cũng chính là anh em cùng cha khác mẹ của Đình Vỹ và Đình Chiêu, anh của Lục Thần Tây đã thấy lần trước.
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn Lục Thần Đông, mà người phía sau cũng nhìn cô, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn mang theo nụ cười nhạt, nhìn qua thì có vẻ như là người rất tốt.
"Anh cả, đây là bạn gái anh sao?"
Lục Thần Đông mở miệng thăm dò hỏi.
Lục Đình Vỹ không hề trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
Lục Thần Đông không chút phật lòng, trái lại nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Ánh mắt nhìn Đường Nhã Phương càng sâu lắng.
Đường Nhã Phương hơi cau mày, theo bản năng dịch lại gần bên người Lục Đình Vỹ.
Ánh mắt của Lục Thần Đông thật sự khiến cô không thoải mái.
Lục Đình Vỹ ngước mắt nhìn Lục Thần Đông, màu sắc con ngươi sâu thêm mấy phần.
Anh giơ tay ôm Đường Nhã Phương vào trong lòng, sau đó dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: "Trở về nói với ông ta, nhà họ Lục tôi sẽ đến, nhưng không phải bây giờ, kính xin ông ta đừng làm những chuyện uổng phí công sức."
Lục Thần Đông cười khẽ: "Anh cả, anh cũng thật là có cá tính trước sau như một "
Sau đó, anh ta lại nhìn Đường Nhã Phương: "Chuyện của Thần Tây, tôi thay nó nói xin lỗi, việc này vốn là nó không đúng, để nó chờ trong trại tạm giam nhiều hơn mấy ngày vậy."
Dứt lời, anh ta khẽ gật đầu với Đường Nhã Phương, sau đó quay người rời đi.
"Sao anh ta lại đến đây?"
Sau khi Lục Thần Đông rời đi, Đường Nhã Phương mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Không chỉ có đến, hơn nữa anh ta nhìn qua giống như rất tôn trọng Lục Đình Vỹ, không có ác ý gì.
"Ông già phải cậu ta đến mang Lục Thần Tây về nhà." Lục Đình Vỹ mi tâm khẽ nhíu lại, vẻ mặt có chút tối tắm, bàn tay ôm vai cô không tự chủ siết chặt.
Đường Nhã Phương cảm nhận được, cô nghiêng đầu nhìn bàn tay trên đầu vai mình, mím môi, sau đó lại hỏi: "Anh không thích Lục Thần Đông?"
"Tại sao anh phải thích?" Lục Đình Vỹ không trả lời mà lại hỏi.
Sau đó, anh lại bổ sung một câu: "Anh không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Đường Nhã Phương nhíu mày: "Anh ta hình như hoàn toàn khác với Lục Thần Tây."
Một người thành thục thận trọng, một người cà lơ phất phơ.
Tính cách hai anh em này khác nhau nhiều lắm.
"Ừ." Lục Đình Vỹ nhàn nhạt đáp một tiếng, anh không muốn nói thêm về Lục Thần Đông.
Vì lẽ đó anh chuyển đề tài, nói: "Chúng ta về nhà."
"Về nhà?" Đường Nhã Phương lắc đầu: "Buổi tối em cần tăng ca, chúng ta đi thẳng đến công ty."
Lục Đình Vỹ nhướng mày, cũng không nói gì, chỉ cười xoa đầu cô: "Được, anh đưa em đến công ty."
"Vâng." Đường Nhã Phương cười gật đầu.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng dành cho khách quý.
Khi bọn họ đi rồi, một bóng người cao to đi ra từ một góc tối tăm, nhìn theo bóng lưng hai người.
"Đường Nhã Phương." Anh ta lầm bẩm ra tiếng, khoé môi nổi lên nụ cười quái dị.
Lục Đình Vỹ đưa Đường Nhã Phương đến trước cửa công ty giải trí Thời Đại.
Đường Nhã Phương mắt nhìn toà nhà công ty, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế tài xế: "Đình.