Đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, rọi sáng một góc xe tối tắm, trong khoang xe rộng rãi một mảnh tĩnh lặng, Đường Nhã Phương cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Nghiêm Ninh cũng không quấy rối cô, lẳng lặng nhìn cô, bởi vì một là biết cô không nhìn thấy, anh tuỳ ý để tình cảm tràn ngập hai mắt của mình.
Dù cho tia sáng tối tăm, góc nghiêng xinh đẹp của cô vẫn phản chiếu thật sâu vào đáy mắt anh.
Anh không nỡ dời tầm mắt, thậm chí hy vọng thời gian lập tức dừng lại vào đúng lúc này.
Như vậy thì anh cũng có thể thẳng thừng nhìn cô, mà cô cũng ở bên cạnh chính anh.
Nếu như đối tượng hẹn hò được sắp xếp cho Đình Vỹ đến thành phố Hải Phòng rồi, vậy thì những ngày kế tiếp cô cũng không được yên bình.
Đường Nhã Phương có chút buồn bực cào tóc.
Đột nhiên, nắm tay một cái, cau mày, Lục Thần Đông sẽ không phải là bởi vì chuyện này nên mới đến tìm Đình Vỹ đấy chứ?
Nói cách khác, Đình Vỹ biết chuyện này rồi nhưng không nói cho cô biết.
Là sợ cô suy nghĩ nhiều sẽ lo lắng sao?
Đường Nhã Phương khẽ cắn môi, chậm rãi buông tay ra.
Lấy cá tính của Đình Vỹ, giấu cô chắc là sợ cô suy nghĩ nhiều.
Có điều...!
Cô hít một hơi thật sâu, mọi người đến rồi, lại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, cô tin Đình Vỹ sẽ giải quyết tốt.
Thuận theo tự nhiên đi.
Sau đó, cô quay đầu, vốn định nói cảm ơn Nghiêm Ninh đã nói cho cô biết những chuyện này, không ngờ lại đối mặt với con ngươi đen nhánh thâm tình của anh ta.
Cô sững sờ, lập tức trưng ra một cái mặt khác, cười cười nói: "Nghiêm Ninh, cảm ơn anh đã cố ý nói cho tôi biết chuyện này."
Nhìn phản ứng của cô, cũng không bởi vì chuyện này mà lộ ra một tia không biết làm sao hoặc là khổ sở.
Đáy mắt Nghiêm Ninh cấp tốc xẹt qua một vẻ thất vọng, anh hơi cười một cái: "Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là cảm thấy cô phải nên biết chuyện này.
Bởi vì..."
Anh dừng lại, đôi mắt đen nhìn cô tràn đầy tình cảm: "Tôi không muốn cô chịu đựng một chút xíu thương tổn nào."
Nghĩ đến trước đó anh nói rõ ở bệnh viện, hơn nữa bây giờ anh lại nói câu này, Đường Nhã Phương cảm thấy rất băn khoăn.
Tình cảm của anh đã biểu đạt đến mức rõ ràng như thế, nhưng mà cô cũng không có khả năng.
Chỉ có thể...!
"Cảm ơn anh, Nghiêm Ninh." Một câu cảm ơn cũng đủ để nói rõ tất cả.
Nghiêm Ninh cười khẽ thành tiếng, che giấu chua xót trong mắt.
Anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như thế, tôi không thích."
"Không thích?" Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn anh, đuôi lông mày nhưởng lên, đôi con người càng óng ánh hơn trong khoang xe tối tăm này.
Anh thật lòng gật đầu: "Ừ, không thích."
Anh không thích cô khách sáo, bởi vì như vậy cảm giác giữa bọn họ quá mức lạnh nhạt và xa lạ rồi.
Đường Nhã Phương gạt đôi lông mày đẹp để: "Vậy sau này tôi sẽ da mặt dày một chút, không thèm nói cảm ơn anh rồi."
Nghiêm Ninh dịu dàng cười: "Tôi thích cô da mặt dày."
Nói xong, anh dịu dàng vuốt đầu cô, đáy mắt đều là cảm tình, cô cười duyên dáng nghiêng đầu nhìn anh.
Tất cả ở trong mắt Nghiêm Ninh là tốt đẹp như vậy, hi vọng thời gian dừng lại như thế.
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, người cuối cùng vẫn muốn tách ra.
Đường Nhã Phương nhận được điện thoại của Nam, nói bản thảo tin tức viết ra xong rồi, chờ cô xem qua.
Đây chính là việc lớn, nếu như cô xác nhận thì có thể trực tiếp phát tin tức.
Vì lẽ đó, việc này không nên chậm trê.
"Nghiêm Ninh, sau này có cơ hội chúng ta tán gẫu tiếp."
Đường Nhã Phương khẽ gật đầu với Nghiêm Ninh, sau đó quay người mở cửa.
"Nhã Phương." Nghiêm Ninh bắt được tay cô.
"Hả?" Đường Nhã Phương quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh.
Chỉ thấy anh mỉm cười nói: "Tạm biệt."
Đường Nhã Phương nở nụ cười đáp lại: "Tạm biệt."
Mở cửa xuống xe, vẫy tay một cái với người bên trong, Đường Nhã Phương quay người, cũng không quay đầu lại chạy về phía toà nhà công ty.
Nghiêm Ninh hé mở cửa sổ xe, nhìn bóng người cô càng đi càng xa, biểu cảm có chút thất vọng trống trải.
Tài xế và trợ lý thấy Đường Nhã Phương rời đi, lập tức ngồi lên xe.
Trợ lý quay đầu nhìn Boss của chính mình, nhìn thấy biểu hiện thất vọng mất mát của anh, không khỏi có chút thổn thức.
Boss lớn lên đẹp trai như vậy, muốn phụ nữ như thế nào mà không có, vậy mà một mực trồng trên người cô Đường, hơn nữa còn là thầm mến.
Chuyện này nếu bị người khác biết được, khẳng định sẽ không ai tin tưởng Boss sẽ vì tình cảm mà khổ sở.
Trợ lý không một tiếng động thở dài, sau đó mở miệng hỏi: "Anh Nghiêm, chúng ta về thẳng khách sạn hay sao?"
"Ừ." Nghiêm Ninh nhạt nhẽo đáp một tiếng.
Đèn xe sáng lên, tiếng động cơ vang lên, chiếc SUV màu đen chậm rãi chạy xa, người trên xe đều không chú ý đến phía sau có một chiếc xe theo sát bọn họ.
Trở lại công ty, Đường Nhã Phương lập tức không ngừng không nghỉ sửa chữa bản thảo tin tức, và sàng lọc để chọn bức ảnh thích hợp.
Chờ đến khi tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, Đường Nhã Phương nhìn thời gian bên góc phải dưới máy tính, khoảng cách đến tám giờ sáng còn có sáu tiếng.
Cô quay đầu nhìn Nam bọn họ một chút, mỗi người đều ngáp một cái, nhìn quá đặc biệt mệt mỏi.
Cô không nhịn được cũng ngáp một cái, sau đó đứng lên, cất giọng nói: "Mọi người đều về đi thôi, tin tức để tôi phát."
Nam xoa mí mắt đang khép lại, lắc đầu từ chối nói: "Không cần em không mệt, tin tức phát xong chúng em sẽ trở về"
"Tôi cũng vậy, vả lại muộn như vậy trở về cũng không tiện."
"Em cũng giống thế, chúng em trời sáng rồi lại về."
"Mọi người không về, tôi cũng không về "
Nhìn bọn họ từng người từng người đều hùa theo Nam, rõ ràng bọn họ trông rất mệt, nhưng vẫn muốn chống đỡ đến khi cô phát tin tức mới rời khỏi.
Đường Nhã Phương trong lòng rất là cảm động, cô mím mím môi, sau đó cười nói: "Được rồi, vậy tôi thỏa mãn suy nghĩ của mọi người, đều ở lại đây đi.
Có điều...!mọi người có thể tìm một nơi thoải mái ở văn phòng nằm xuống nghỉ ngơi."
Lời này được thốt ra, vài người Nam bọn họ hoan hô thành tiếng, sau đó dồn dập tìm một nơi có thể ngả lưng nghỉ ngơi trong phòng làm việc.
Đường Nhã Phương mới bọn họ, ý cười bên khoé môi chưa giảm chút nào.
Sau đó, cô ngồi trở lại lên ghế.