Khi về đến nhà, Đường Nhã Phương không thấy Lục Đình Vỹ, sau khi hỏi dì Ngô, cô mới biết tối qua anh không về.
Cô còn đang do dự có nên gọi điện thoại hỏi anh hay không, nhưng khi bước ra khỏi bồn tắm, vừa nằm trên giường cô đã ngủ thiếp đi ngay sau đó, quên mất việc gọi điện thoại.
Chắc do quá mệt mỏi, cô ngủ say đến mức không biết có người nằm xuống bên cạnh.
Đường Nhã Phương bị cơn đói đánh thức, cô từ từ mở mắt ra nhìn trần nhà một lúc, trong đôi mắt lờ mờ vẫn còn có chút buồn ngủ.
Khi mắt cô dần có tiêu cự, cô chống tay xuống giường và định ngồi dây.
Đột nhiên, cô cảm thấy có cái gì đè lên eo mình, cô giật mình quay đầu lại thì đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của anh.
Cô không khỏi cười thầm, hóa ra là Đình Vỹ.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh trên eo mình đặt xuống, sau đó ngồi thẳng lưng tựa vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh chắc hẳn cũng rất mệt, ngủ say đến mức không nhận ra cô đang vuốt ve khuôn mặt anh.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra chạm lông mày của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo hàng lông mày của anh.
Lục Đình Vỹ mơ mơ màng màng cảm thấy trên mặt có chút khác thường, với vẻ cảnh giác anh giơ đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn khuôn mặt mình.
Hắn mở mắt ra, mí mắt dần dần lộ ra khuôn mặt đáng yêu cùng đôi mắt đang cười của cô.
Anh sững sờ, sau đó cong môi “Em dậy rồi à.”
Giọng anh hơi khàn vì vừa mới ngủ dậy, nhưng lại rất quyến rũ và gợi cảm lạ thường.
“Em dậy được một lúc rồi.” Cô kéo tay anh ra, sau đó cười xin lỗi, “Em xin lỗi, em đánh thức anh rồi.”
Lục Đình Vỹ nhìn cô hồi lâu, sau đó ngồi dậy, đưa tay xoa lên mấy sợi tóc rối, “Không sao, anh ngủ cũng lâu rồi.”
Lớp rèm cửa dày giúp ngăn bớt ánh nắng bên ngoài, nhưng vẫn nhàn nhạt lộ ra vài tia nắng chiếu vào nên trong phòng không đến nỗi tối tăm cho lắm.
Khi anh vừa tỉnh dậy, mái tóc đen rối xù, khuôn mặt tuấn tú cùng với đường nét khuôn mặt vẫn còn dấu vết của cơn buồn ngủ nhưng lại quyến rũ gợi cảm chết người, khiến cô không khỏi việc mất hồn mà nhìn anh.
Anh quay đầu lại thấy cô đang nhìn mình một cách ngây ngốc, đôi lông mày anh hơi nhưởng lên và lộ ra nụ cười nơi khóe môi, “Nhã Phương”
Nghe thấy anh gọi tên mình, Đường Nhã Phương chớp mắt, ngày người nhìn anh, ngu ngơ hỏi: “Sao vậy anh?”
Nụ cười trên môi Lục Đình Vỹ càng sâu hơn, “Không có gì cả.”
Cùng với lời nói, anh nghiêng người tới gần cô hơn.
Đường Nhã Phương mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai kia đang dần đến gần chỗ mình, cô vô thức nhằm mắt lại.
Cô cảm thấy môi mình dần dần nóng lên, anh hôn cô.
Anh đưa tay ôm chặt eo cô kéo sát về phía mình, môi lưỡi hai người không ngừng quấn quít nhau, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng cao, bầu không khí bây giờ càng thêm quyến rũ.
Nắng chiều hắt lên bể bơi phía sân sau biệt thự, từng cơn gió thoảng qua trên mặt nước khiến từng đợt sóng gợn lăn tăn, lăn tăn.
Cứ tưởng rằng các tin tức của Thời Đại sẽ độc chiếm được vị trí đầu tiên trên các trang mạng nhưng không ngờ chuyện tình cảm của Nghiêm Ninh lại bùng phát đột ngột, làm nổ tung mọi phương tiện truyền thông và các trang web trong tích tắc.
Tuy nhiên, mặc dù lần này tin tức của Thời Đại không xuất hiện trên hot search nhưng nó vẫn giữ được một vị trí cố định.
Bởi khi chuyện tình ái của Nghiêm Ninh bị vỡ lở, mọi người cũng bất ngờ khi biết được bạn gái tin đồn của anh lại là nhân viên của Thời Đại, và hơn nữa hầu như toàn bộ mọi người ở thành phố Hải Phòng này đều biết đến cô.
Chính là Đường Nhã Phương.
Cô là người bị phản bội bởi chính vị hôn phu và bị người chị kế âm mưu cướp mất vị hôn phu của chính mình.
Đột nhiên, toàn bộ trang mạng trở nên điên cuồng.
Người hâm mộ của Nghiêm Ninh không thể chấp nhận được việc ngôi sao yêu thích của mình yêu đương, vì vậy họ đã vào Facebook của Đường Nhã Phương không ngừng chửi rủa cô, bình luận các lời khiếm nhã trên trang cá nhân của cô.
Facebook không chịu đựng nổi sự công kích này mà đã trở nên tê liệt.
Phía chính phủ chỉ có thể tạm thời tắt chức năng bình luận trang Facebook của cô.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Nam Giao ở Hải Phòng, một dáng người cao dài đứng trước cửa sổ trong suốt từ trên cao nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp của Thành phố Hải Phòng ngay dưới chân.
Có người mở cửa bước vào phòng, vừa nhìn thấy bóng người trước cửa sổ liền bước nhanh tới.
“Cậu Nghiêm, chúng ta có cần ra mặt để làm rõ không?” “Không cần.” Một giọng nói nhỏ vang lên.
Anh cũng đã xem tin tức trên mạng, anh vẫn luôn giữ thái độ trong sạch miễn mình không phải giống như những gì trên mạng đồn là được, không muốn tốn nhiều công sức để làm sáng tỏ một vấn đề không cần thiết.
“Nhưng ....!tôi sợ rằng tình hình sẽ vượt quá tầm kiểm soát, sẽ rất bất lợi cho cô Đường."
Trong phòng trở nên im lặng.
Thật lâu sau, Nghiêm Ninh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người trước mặt “Giúp tôi viết một bài làm rõ đi.”
"Được.” Người kia vội vàng rời đi.
Nghiêm Ninh lại quay đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt phượng dài hẹp, sâu thẳm tựa như không thể nhìn thấy đáy.
Nếu như nó gây phiền phức cho cô thì nhất định phải làm rõ, anh không muốn trở thành người làm tổn thương đến cô.
Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ sau một hồi dây dưa với nhau thì bây giờ cả hai đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Họ ngủ rất sâu và hoàn toàn không biết rằng ngoài kia cả thành phố Hải Phòng đang loạn hết cả lên.
Lục Đình Chiêu cùng Lương Phi Mạc một trước một sau đến tìm cả hai người họ, nhưng được dì Ngô thông báo rằng cả hai vẫn đang ngủ.
Lục Đình Chiêu cáu kỉnh vò tóc, “Dì Ngô à, dì có thể đi đánh thức bọn họ không?”
Dì Ngô cười lắc đầu, “Cậu chủ và cô chủ đều về nhà lúc tờ mờ sáng.
Chắc hẳn hai người đều rất mệt mỏi, để họ nghỉ ngơi đi.
Có chuyện gì thì tôi sẽ chuyển lời khi cô cậu ấy thức dậy.”
"Không được, tôi có chuyện gấp muốn nói với họ.”
Dì Ngô vẻ mặt lo lắng nhìn anh, cau mày nghi ngờ hỏi: “Cậu hai, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Chính là...”
Ngay khi Lục Đình Chiêu mở lời đem chuyện này nói ra thì Lương Phi Mạc đã ngăn anh lại, “Dì Ngô, không có chuyện gì phức tạp lắm đâu, chúng tôi cần nói chuyện trực tiếp với anh ấy.
Thấy họ có vẻ lo lắng như vậy, không chừng thực sự có chuyện gì đó quan trọng.
Dì Ngô vội vàng gật đầu, “Được rồi, để tôi đi lên gọi cậu chủ xuống!" Nói xong bà vội vàng lên lầu.
.