Câu nói của Mẫn Nghi khiến Tổng An Nhi bật cười, cô vừa cười vừa than thở: “Thôi nào, lại còn bảo vệ thần tượng, cậu chẳng lẽ không biết fan mà cấu xé nhau, thì chẳng phải càng làm mất hình tượng của thần tượng hay sao?”
“Tớ biết chứ.
Vì vậy, tớ đã chọn trở thành một người hâm mộ chân chính” Lê Mẫn Nghi mỉm cười, sau đó gương mắt một cách kiêu ngạo lộ vẻ không kiên nhẫn.
Tống An Nhi hoàn toàn không để tâm, mỉm cười, sau đó chỉ vào hai bài trên màn hình máy tính, “Bây giờ bài thanh minh cũng đăng lên rồi, cộng đồng mạng nghĩ gì là việc của họ.
Chúng tớ sẽ làm rõ cho cậu.”
Đường Nhã Phương bật cười, “Mọi chuyện đã thật sự rõ ràng rồi, mình nghĩ đây cũng không phải là chuyện gì to tát.
Ngành giải trí phức tạp như vậy, mỗi ngày luôn luôn có những điều mới mẻ xảy ra, có khi sắp tới có chuyện còn hot hơn và sẽ sớm thay thế vụ scandal của mình và Nghiêm Ninh ấy chứ."
Về vấn đề này, cô có thái độ rất lạc quan.
Nghe vậy, Lê Mẫn Nghi không khỏi bật cười, lắc đầu bất lực, “Thành thật mà nói, chỉ có cậu mới có thể lạc quan như vậy.”
Nếu mà là cô hoặc An Nhi, chắc chắn sẽ rất bức xúc, không chịu nổi đến mức mà muốn xé xác cái tên săn tin đã chụp được ảnh đó.
“Ban đầu, cậu có biết tên săn tin của công ty nào bí mật quay lén không?” Lê Mẫn Nghi hỏi.
Đường Nhã Phương lắc đầu, “Cái này thì tớ không biết.”
Lê Mẫn Nghi cau mày, “ Phương, " cậu nghĩ xem lần này là nhắm vào Nghiêm Ninh, hay là cậu?”
Cô đã nhìn thấy Chu Như Ngọc tại bữa tiệc từ thiện.
Chị ta đi cùng với tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Hòa, điều này càng thể hiện rõ hơn.
Chu Như Ngọc trở lại làng giải trí chắc chắn sẽ tiếp tục nhắm vào Nhã Phương, vì vậy scandal này rất có thể chị ta có nhúng tay vào.
Câu hỏi của Mẫn Nghi khiến Đường Nhã Phương rất thích thú, “Tớ là ai? Tớ cũng không phải là người nổi tiếng, tại sao các tay săn tin lại theo dõi tớ làm gì cơ chứ?”
Lê Mẫn Nghi cau mày, không biết tại sao cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Mẫn Nghi, đừng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.” Tống An Nhi vỗ nhẹ lên vai, “Nếu cậu nghĩ phức tạp thì mọi chuyện sẽ tự nhiên trở nên phức tạp lên.
Như Nhã Phương đã nói, sau một thời gian nữa sẽ có tin tức mới hấp dẫn hơn rồi mọi người sẽ dần dần không còn nhớ tới scandal của cậu ấy và Nghiêm Ninh nữa..
Hai người bạn đã nói như vậy rồi, nên Lê Mẫn Nghi cũng thả lỏng, mỉm cười: “Mình biết rồi, vậy thì thuận theo tự nhiên vậy.”
Chỉ mong mọi chuyện có thể thuận theo tự nhiên mà êm đềm trôi qua...!
“Thẩm Minh Hà, cô làm chuyện như vậy đúng là quá mạo hiểm."
Chị Thanh nhìn chằm chằm Thẩm Minh Hà, cái người đang ngồi trên ghế sô pha nhởn nhơ chơi điện thoại di động, cứ nghĩ đến việc cô ấy gây nên một mở phiền phức ở trên mạng thì lại trở nên tức giận.
Thẩm Minh Hà liếc mắt nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt đầy bực tức của cô, không khỏi bật cười, “Chị Thanh à, việc thì em cũng đã lỡ làm rồi, chị có tức giận cũng vô ích thôi.”
Cô càng nghe càng thêm tức giận, “Cái gì mà tức giận vô cớ hả, ít ra thì chị mày cũng có thể mắng mày."
Ôi trời, hình như lại càng tức hơn! Thẩm Minh Hà vội vàng đặt điện thoại xuống, bĩu môi, với đôi mắt to đẹp long lanh ngây thơ của một con nai, đi kèm giọng điệu có phần thống khổ, nhẹ nhàng nói: “Chị Thanh, em cũng chỉ muốn giúp anh Nghiêm Ninh và chị Nhã Phương, chứ đâu có ngờ cộng đồng mạng phản ứng mạnh mẽ như vậy đâu.?”
Mỗi khi xảy ra chuyện, thì đều sẽ tới thủ đoạn này, giả bộ đáng thương!
Chị Thanh cáu kỉnh nắm tóc mình, đồng thời tự trách bản thân vô kỷ luật, lần nào có chuyện thì Thẩm Minh Hà lại bày ra bộ dạng này làm cô không thể tức giận trước vẻ ngây thơ trong sáng ấy.
Sau đó, chị Thanh ngồi xuống sô pha, cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Minh Hà, tuy rằng cô không còn tức giận như trước nữa, nhưng giọng điệu của cô vẫn không tốt lên là bao.
“Thẩm Minh Hà, chị biết em có lòng tốt, nhưng em biết không? Trên mạng người ta sẽ không mua mãi một món đồ, trừ phi nó đủ để người ta tin tưởng.
Giống như lần này, bọn họ chỉ nghĩ em dựa hơi để trở nên nổi tiếng, vậy đây không phải là em đang cố hết sức làm việc tốt nhưng lại chẳng thu được kết quả gì hay sao? "
Thẩm Minh Hà nhướng mày thản nhiên nói: “Bọn họ nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ, em không quan tâm”
“Vậy thì em quan tâm cái gì?” “Em quan tâm ...Thẩm Minh Hà mím môi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Chị Thanh chế nhạo, tức giận nhìn cô chằm chằm, "Cái em quan tâm là chính là thái độ Nghiêm Ninh chứ gì.”
Thẩm Minh Hà thoáng chột dạ, cười gượng, “Chị Thanh, chị hiểu lầm rồi, sao em lại phải quan tâm đến thái độ của Nghiêm Ninh.
“Hiểu lầm.
Chị Thanh liếc cô một cái, “Chị thân là quản lý của em lại không biết em nghĩ gì hay sao?
Chị chỉ là quản lý của em chứ đâu phải mẹ em.
Làm sao chị biết được cơ chứ?
Thẩm Minh Hà trong miệng tự lẩm bẩm, sau đó với khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ nở một nụ cười rực rỡ, “Đúng đúng, chị Thanh hiểu em nhất, nhưng mà lần này, chị hiểu lầm rồi.”
Chị Thanh gật đầu, “ Cho là vậy đi, em quan tâm đến thái độ của bọn họ, nhưng mà..."
Nói tới đây, chị Thanh cầm điện thoại di động bấm vào danh sách hot search trên Facebook, sau đó đưa cho Thẩm Minh Hà, “Tự em xem đi, các tinh tức nóng hổi của Thẩm Minh Hà đang nằm trong vị trí hot search nhưng tất cả đều là chế nhạo em.
Vậy đây gọi là hên hay xui đây?"
Thẩm Minh Hà liếc nhìn danh sách hot search của Facebook trên màn hình điện thoại, vẫn tỏ thái độ thờ ơ,“ Chả sao cả, xui quá liền hóa hên thôi.
“
Nghe xong lời này, chị Thanh thất vọng suy sụp “Thôi quên đi, chuyện này không nói nữa, chị phải đi giải thích với công ty, bây giờ điều này mới là quan trọng.”
Vừa dứt lời, chị Thanh liền đứng dậy, xoay người rời đi.
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì, cô dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Minh Hà, hơi nhíu mày, nói với giọng điệu khá nghiêm túc: “Thẩm Minh Hà, sáng sớm mai chúng ta trở về đoàn phim, nên tối nay ngoan ngoãn ở lại khách sạn cho chị”
Thẩm Minh Hà cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, em biết rồi.”
Mặc dù đã đồng ý với cô rồi nhưng chị Thanh vẫn cảm thấy rất bất an.
“Thôi, chị sẽ không đến công ty nữa, phòng khi em lại gây thêm phiền phức cho chị."
Thấy cô không đi nữa, Thẩm Minh Hà bất lực thở dài, “Chị Thanh, chị tại sao lại không tin tưởng em cơ chứ?”
“Rất không tin tưởng.” chị Thanh tức giận nhìn cô.
Thẩm Minh Hà: "..."
Chị Thanh không đi, nhưng điện thoại của công ty cứ gọi đến, yêu cầu cô đến công ty giải thích tại sao Thẩm Minh Hà lại đăng điều đó lên Facebook.
Cúp điện thoại, Chị Thanh bất lực mím môi dưới, “Xem ra chị bắt buộc phải đến công ty.
.