Tống An Nhi đã nhờ Lương Phi Mạc giúp đỡ, cho cô ấy đi thăm ba mẹ một lần nữa.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới có thể gặp Hướng Tranh ở chỗ này.
Lúc đó, dưới sự dẫn dắt của giám ngục, đi về hướng phòng chờ, còn anh ta ở phía đối diện đi đến.
Gặp lại anh ta, phản ứng đầu tiên của Tống An Nhi là dừng bước, nhìn chằm chằm vào anh ta đang từ từ tiến lại gần.
“Anh Thanh Dương.” Nhìn thấy anh cứ thế đi qua, cô ấy không nhịn được khẽ hô một tiếng.
Chân anh ta hơi khựng lại, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Tống An Nhi quay đầu nhìn lại bóng dáng thẳng tắp cao ngất rời đi của anh ta, ánh mắt buồn bã.
Anh ta rõ ràng là anh Thanh Dương, nhưng tại sao anh ta không nhận ra cô ấy?
Nhưng...!
Tống An Nhi nhìn về phía phòng chờ, không phải là anh ta đến đây thăm ba mẹ cô ấy chứ?
Nghĩ đến đây, Tống An Nhi vội vàng tăng tốc đi về phía phòng chờ.
Câu đầu tiên mà ba Tổng nói khi nhìn thấy cô ấy là: "Thanh Dương vừa đến đây gặp ba."
Ý nghĩ vừa mới sinh ra trong đầu bỗng chốc trở thành sự thật, nhưng cô ấy lại có chút không tiếp nhận được.
Tống An Nhi cúi đầu cười, "Ba, anh ấy đến thăm ba sao?"
Ba Tổng nghe vậy tưởng cô không tin nên nhanh chóng nói thêm: "Đúng vậy, cậu ấy vừa mới đi."
Sau đó ba Tổng lập tức nhận ra có gì đó không đúng, "Không phải, cậu ấy vừa đi ra ngoài, đáng lẽ các con phải gặp mặt mới đúng."
Đúng, có gặp mặt, nhưng anh ta chỉ đơn giản là không thèm nhìn cô ấy, không phải là Thanh Dương yêu cô ấy như trước đây.
Tống An Nhi hít một hơi thật sâu, "Ba, con không gặp, có thể là anh ấy đi đường khác rồi."
“Thật đáng tiếc.” Ba Tổng hơi tiếc nuối, “Hai đứa có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể gặp một lần thì tốt.”
“Ba, rồi sẽ gặp được thôi.” Tống An Nhi không muốn nói với ba cô ấy về Lạc Thanh Dương, vì thế liền chuyển đề tài, “Ba, gần đây ba thế nào?”
Trong toàn bộ thời gian sau đó, Tống An Nhi chỉ nói với ba Tổng về vụ án tham nhũng của nhà họ Dương, một câu cũng không nhắc đến Lạc Thanh Dương.
Thời gian thăm viếng rất ngắn ngủi, Tống An Nhi bước ra khỏi phòng chờ rồi đi thẳng ra khỏi nhà giam.
Nhìn thoáng qua liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang dựa vào một chiếc ô tô đỗ bên đường, Tống An Nhi dừng bước, hơi nheo mắt nhìn sang.
Đó là Lạc Thanh Dương.
Cô ấy không dám nghĩ rằng anh ta đang đợi mình, vì vậy mũi chân vừa chuyển, hướng về chiếc xe của mình đi đến.
Ngay khi Tổng An Nhi vừa mở cửa xe, một bàn tay từ phía sau vươn tới giữ cửa xe, cửa xe lại đóng lại.
Phía sau truyền đến một hơi thở quen thuộc, cả người Tống An Nhi cứng đờ, tầm mắt rơi xuống bàn tay chống trên cửa xe, ngón tay thon dài, chỗ hổ khẩu có một vết sẹo mờ.
Vết sẹo.
Tống An Nhi mím chặt môi, đó là vết sẹo do dao cắt.
Chính là cô ấy dùng dao cắt qua.
"An Nhi."
Nghe giọng nói quen thuộc này, mũi cô ấy không khỏi đau xót, nước mắt gần như trào ra khỏi mi.
Tống An Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng thoáng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai lại quen thuộc, môi cong lên mang theo ý mỉa mai, “Anh Hướng, tôi không nghĩ chúng ta quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng tên đối phương."
Hướng Tranh nhìn cô ấy, trong mắt anh ta từ từ hiện lên ý cười, cô ấy vẫn nhanh mồm nhanh miệng giống như trước đây.
Hướng Tranh thu tay lại, đút vào trong túi quần, khẽ mỉm cười, "Hướng Tranh quả thật cùng em không quen biết, nhưng cùng Lạc Thanh Dương hẳn là quen thuộc."
Tống An Nhi nhíu mày, không phải là anh ta không thừa nhận bản thân là Lạc Thanh Dương sao? Tại sao anh ta lại chủ động nhắc đến cái tên Lạc Thanh Dương này? Ý của anh ta là gì?
Thấy Tống An Nhi nghi ngờ, Hướng Tranh hơi nhướng mày, "An Nhi, nếu anh nói anh có nỗi khổ tâm em có tin không?"
Tống An Nhi bình tĩnh nhìn anh ta, "Vậy thì anh gặp khó khăn gì?"
Hướng Tranh cười áy náy, "Xin lỗi, An Nhi, anh không thể nói cho em biết được."
Tống An Nhi hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ, trên mặt đầy vẻ giễu cợt, "Không thể nói cho tôi biết nỗi khổ tâm của anh, vậy làm sao tôi có thể tin tưởng anh?"
"Sau này anh sẽ nói cho em biết." "Sau này? Anh nói cho tôi biết sau này là khi nào?"
Hướng Tranh im lặng.
Tống An Nhi chế nhạo, "Thôi bỏ đi, anh Hướng, nếu anh đã không muốn thừa nhận mình là Lạc Thanh Dương, vậy thì đừng thừa nhận, đỡ khiến cho người ta hy vọng rồi lại phải thất vọng"
Tống An Nhi lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó xoay người mở cửa xe, đột nhiên cổ tay bị siết chặt, thân thể vừa chuyển đã bị Hướng Tranh ôm vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc phả vào mũi khiến dưới đáy mắt cô ấy lóe lên một tia hoài niệm.
"Anh Lạc Dương, thuận buồm xuôi gió."
Năm đó, anh ta muốn gia nhập quân ngũ, Tống An Nhi đến nhà ga tiễn anh ta.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc, cô ấy không muốn rời xa anh ta.
Lạc Thanh Dương cũng là bất đắc dĩ, ôm chặt cô ấy vào lòng, ở bên tại cô ấy thì thầm: "An Nhi, đợi anh trở lại, chúng ta liền kết hôn."
Tống An Nhi đã đáp ứng anh ta.
Nhưng một năm sau, cô ấy lại nhận được lá thư chia tay của Lạc Thanh Dương.
Trong thư chỉ có duy nhất một câu.
Xin lỗi, An Nhi, chúng ta chia tay đi.
Không có lý do cũng không có một lời giải thích, anh ta đã đơn phương chấm dứt mối quan hệ giữa bọn họ.
Tại sao anh ta có thể làm ra loại chuyện này chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tống An Nhi tràn đầy không cam lòng cùng oán giận, cô ấy đưa tay lên, dùng sức đẩy anh ta ra.
“Anh Hướng, anh không nên ôm tôi.” Tống An Nhi lạnh lùng nhìn Hướng Tranh, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
Cho dù không tin nhưng Hướng Tranh vẫn phải chấp nhận việc cô gái nhỏ trước đây luôn ngọt ngào gọi anh ta là anh Thanh Dương đã thay đổi.
“An Nhi.” Anh ta khẽ gọi.
Tống An Nhi mím chặt môi, quay
mặt đi, lãnh đạm nói: "Anh Hướng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước." Nói xong lập tức lên xe, khởi động xe.
Ánh mắt của Hướng Tranh lộ vẻ phức tạp, nhìn xe của Tống An Nhi dần dần đi xa.
Vốn dĩ không muốn thừa nhận bản thân là Lạc Thanh Dương, nhưng bây giờ chỉ còn duy nhất một lựa chọn.
Tống An Nhi đã cố gắng kiềm chế không khóc trước mặt Hướng Tranh, sau khi lên xe không khống chế được nữa liền bật khóc.
Nhiều năm sau gặp lại, anh ta đã cứu cô, nhưng anh ta lại tỏ ra không quen biết cô ấy.
Nếu đã không muốn cùng với cô có liên quan, tại sao bây giờ anh ta lại đến nói với cô ấy rằng anh ta có nỗi khổ tâm?
Khổ tâm, có nỗi khổ tâm gì mà lại có thể khiến anh ta không muốn thừa nhận bản thân là Lạc Thanh Dương?
Sau này anh sẽ nói cho em biết.
Sau này? Tống An Nhi không thể nhịn được cười chế giễu, đưa tay lên lau nước mắt, sau này cái nỗi gì, lời nói cho có lệ như vậy mà anh ta cũng có thể nói ra được, cô ấy cũng thấy mệt thay.
Càng nghĩ càng tức giận, Tống An Nhi đạp mạnh chân ga, phóng xe lao nhanh ra ngoài.
.