Đến thời điểm ăn tối, nhà hàng đã chật cứng người, không còn chỗ ngồi.
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi vừa bước vào nhà hàng, người phục vụ ngay lập tức chào đón họ với nụ cười xin lỗi trên môi, "Thật xin lỗi quý khách, bên trong không còn chỗ ngồi.
Mời quý khách ngồi đợi ở bên ngoài."
“Chúng tôi không đến đây để ăn, chúng tôi đến đây để tìm người.
Lê Mẫn Nghi nhìn xung quanh nhà hàng, sau đó tiếp tục hỏi, “Ở đây có vị khách nào tên là Lục Đình Chiêu không?”
“Lục Đình Chiêu?” Người phục vụ nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó cười gật đầu, “Có, mời hai người đi theo tôi.”
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi đi theo sau người phục vụ vào phía bên trong nhà hàng.
Mấy người Lục Đình Chiêu đang ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa sổ, Đường Nhã Phương nhìn thoáng qua liền nhận ra Lục Đình Chiêu và...!Lục Đình Vỹ cùng người phụ nữ kia đang ngồi đối diện đưa lưng về phía hai người các cô.
Không biết nói đến cái gì, Lục Đình Chiêu cười rất vui vẻ, người phụ nữ kia cũng mỉm cười, toàn thân dựa sát vào bên người Lục Đình Vỹ, tựa đầu vào vai anh.
Lục Đình Vỹ cũng không đẩy cô ta ra.
Con người đột nhiên co rút lại, sắc mặt Đường Nhã Phương đột nhiên tối sầm, đôi mắt khóa chặt hai bóng người đang ngồi sát cạnh nhau.
Lê Mẫn Nghi thấy Lục Đình Chiêu cười một cách không tim không phổi, nhăn chặt mày đưa tay ra giữ người phục vụ lại.
Người phục vụ quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Chúng tôi đã nhìn thấy bọn họ, chúng tôi có thể tự mình đến đó, cảm ơn."
Nghe thấy vậy, người phục vụ khẽ gật đầu với các cô, “Chúc các cô ngon miệng” Sau đó đi ra ngoài.
Lê Mẫn Nghi ngay lập tức kéo Đường Nhã Phương bước nhanh tới.
"Lúc còn bé em đã rất ngốc rồi, không ngờ lớn lên cũng không khá hơn, vẫn ngốc như vậy, đúng là người thì trưởng thành nhưng đầu óc lại không phát triển”
Lục Đình Chiêu mỉm cười nhìn Minh Tiểu Tiểu, trong lời nói hơi lộ vẻ hung ác.
Minh Tiểu Tiểu cầm khăn giấy trên bàn ném về phía cậu ấy, "Đầu óc anh mới không phát triển."
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô ấy, Lục Đình Chiêu cười càng thêm xán lan.
Minh Tiểu Tiểu tức giận bĩu môi, sau đó vươn tay ôm lấy cánh tay của Lục Đình Vỹ đang ngồi bên cạnh, dựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói: "Vẫn là anh Đình Vỹ tốt nhất, anh ấy không nói nhiều, còn rất đẹp trai."
“Em thấy anh không đẹp trai à?” Lục Đình Chiêu nhướng mày.
Minh Tiểu Tiểu khịt mũi xem thường, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ ghét bỏ không khách khí nói: "Miệng độc như vậy, không đẹp trai chút nào."
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu liền ôm ngực than khóc: "Trái tim đau quá, anh rất buồn."
Thấy một màn này, Minh Tiểu Tiểu không nhịn được cười, che miệng cười đến vui vẻ.
Lục Đình Chiêu cũng cười.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Lục Đình Chiêu, trông rất vui nha."
Vừa dứt lời, Lục Đình Chiêu và Minh Tiểu Tiểu đồng thời quay đầu lại.
Lê Mẫn Nghi khoanh hai tay trước ngực, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, trên môi nở nụ cười chế giễu.
“Chị dâu!” Lục Đình Chiêu nhìn thấy Đường Nhã Phương đứng sau Lê Mẫn Nghi thì kêu lên.
Từ nãy đến giờ Lục Đình Vỹ vẫn giữ im lặng không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Lục Đình Chiêu và Minh Tiểu Tiểu, từ từ quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không có độ ẩm của Đường Nhã Phương.
Không biết có phải là ảo giác không, hình như cô đang tức giận.
Nghe thấy Lục Đình Chiêu gọi chị dâu, Minh Tiểu Tiểu nghĩ là cậu ấy đang gọi Lê Mẫn Nghi, đứng dậy đi đến trước mặt Lê Mẫn Nghi, đưa mặt sát lại gần, mở to đôi mắt xinh đẹp đánh giá từng bộ phận trên khuôn mặt cô ấy.
Lê Mẫn Nghi cau mày, không có thói quen cùng người lạ đứng quá gần, cô ấy liền lùi lại một bước khiến hai người đứng cách nhau một khoảng.
Chưa kịp phản ứng đã thấy Minh Tiểu Tiểu cười tươi rói, quay đầu nói với Lục Đình Vỹ, "Anh Đình Vỹ, vợ anh thật đẹp."
Khóe mắt của Lê Mẫn Nghi giật giật, lạnh lùng nói: "Tôi không phải là vợ của Tổng giám đốc Lục."
Vừa nói vừa kéo Đường Nhã Phương đang đứng phía sau lên trước, "Là cô ấy mới đúng."
Cô ta nhận nhầm người rồi.
Minh Tiểu Tiểu lúng túng lè lưỡi, sau đó chớp mắt, xấu hổ cười với Đường Nhã Phương, "Chào chị dâu."
Thấy sắc mặt Đường Nhã Phương không tốt lắm, thận trọng ngập ngừng hỏi: "Chị dâu, chị sẽ không tức giận chứ?"
Đường Nhã Phương nhìn cô ta, cô nghĩ ba của Đình Vỹ sắp xếp đối tượng hẹn hò cho anh ấy là một người phụ nữ trạc tuổi anh ấy, nhưng không ngờ cô ta lại trẻ như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút non nớt, dáng người cũng nhỏ nhắn dễ thương chẳng khác gì em gái nhà bên.
Em gái nhà bên? Đường Nhã Phương nhíu mày, vô ý thức đảo mắt nhìn về phía Lục Đình Vỹ, chỉ thấy anh đang cười như không cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu hun hút lộ rõ vẻ thích thú.
Cô nhướng mày, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, ôn nhu nói với Minh Tiểu Tiểu: "Chị không tức giận."
Thấy sắc mặt cô dịu đi rất nhiều, Minh Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười, tiến lại gần thân thiết ôm lấy cánh tay cô, nghiêng đầu chớp đôi mắt to nhìn cô, dáng vẻ vô cùng quyến rũ đáng yêu.
"Chị dâu, em là Minh Tiểu Tiểu, là chú Lục bảo em đến hẹn hò với anh Đình Vỹ, nhưng..." Cô ta nhăn mũi, giọng điệu ghét bỏ: "Anh Đình Vỹ không phải là mẫu người em thích, hơn em rất nhiều tuổi, lại kết hôn rồi, em mới không làm người thứ ba."
Nghe thấy lời nói trẻ con này, Đường Nhã Phương không nhịn được khẽ cười, trái tim căng chặt của cô lúc này mới chậm rãi giãn ra.
Mọi chuyện dường như không như cô nghĩ.
Đường Nhã Phương ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Vỹ.
Minh Tiểu Tiểu cười nói: "Anh Đình Vỹ ngồi cùng với chị dâu, còn em sẽ cùng...!
Cô ta vừa định nói bản thân sẽ ngồi cùng Lục Đình Chiêu, đã thấy Lê Mẫn Nghi nhanh chân chạy tới trước ngồi bên bên cạnh Lục Đình Chiêu.
Nụ cười trên mặt Minh Tiểu Tiểu lập tức cứng lại, ấn đường nhíu chặt, trừng mắt nhìn chằm chằm Lê Mẫn Nghi.
Người sau ôm lấy cánh tay Lục Đình Chiêu, thân mật tựa đầu vào vai cậu ấy, mỉm cười nói, "Tôi là bạn gái của anh ấy nên sẽ ngồi cạnh anh ấy, làm phiền em gái ngồi một mình vậy."
Lục Đình Chiêu cau mày, giơ tay muốn bắt lấy bàn tay mà cô ấy, lại bị cô ấy nắm chặt, nói thì thầm ở bên tai cậu ấy, "Lục Đình Chiêu, nếu anh dám đẩy tôi ra, tôi sẽ làm cho anh đẹp mặt."
Trong giọng nói mang theo cảnh.