Bởi vì tôi không đành nhìn thấy cô một mình chờ đợi
Lời nói của Lê Thành Xuyên khiến Lê Mẫn Nghi sững sờ, cô ấy bình tĩnh nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh ta.
Anh ta cười dịu dàng, gương mặt ôn hòa như ngọc.
Qua một lúc lâu, Lê Mẫn Nghi chớp mắt và cười khẽ: "Lê Thành Xuyên, anh nói như thế, tôi sẽ hiểu lầm rằng anh thích tôi đó."
“Loại hiểu lầm này không phải rất đẹp sao?” Lê Thành Xuyên cười đầy ẩn ý, trong con ngươi màu hổ phách hiện ra một ánh sáng lấp lánh.
“Quả thực rất đẹp.” Lê Mẫn Nghi cắn môi: “Có điều là tôi đã có người mình thích.”
Trong mắt Lê Thành Xuyên xẹt nhanh qua một tia sáng vô hình, vẫn ôn nhu cười: "Không sao, tôi thích cô như vậy là đủ rồi."
Lê Mẫn Nghi nhướng mày, ngả người ra sau, nhìn vào mặt anh ta: "Lê Thành Xuyên, anh đang đùa tôi hay anh đang nghiêm túc đấy?"
“Cô nghĩ sao?” Lê Thành Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Là giả.” Lê Mẫn Nghi đáp mà không cần nghĩ ngợi.
“Dù gì thì tôi cũng là bạn gái của Đình Chiêu.
Làm sao anh có thể thích bạn gái của anh em mình được?”
Lê Thành Xuyên cúi đầu cười cười: "Chỉ là muộn một chút mà thôi."
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, Lê Mẫn Nghi không nghe rõ: "Anh nói gì? Tôi không nghe thấy."
Lê Thành Xuyên ngẩng đầu, hơi mỉm cười: "Không có gì."
Nếu đã không có chuyện gì, Lê Mẫn Nghi cũng không hỏi thêm nữa, cô ấy cũng không có hứng thú.
Cô ấy đứng dậy đi tới quầy rượu lấy một chai rượu khác, sau đó quay lại đứng trước mặt Lê Thành Xuyên, giơ rượu trong tay lên: "Có muốn cùng tôi uống một ly không?"
Lê Thành Xuyên nhướng mày: "Vô cùng vinh hạnh."
Lục Đình Chiêu thích thú lắng nghe Minh Tiểu Tiểu nói về những điều thú vị ở nước ngoài và thỉnh thoảng bật cười.
Vô tình quay đầu lại, cậu ấy nhìn thấy Lê Mẫn Nghi và Lê Thành Xuyên đang ngồi trong góc phòng.
Nụ cười trên môi cậu ấy dần tắt đi và cậu ấy chỉ nhìn họ như vậy.
Không biết Lê Thành Xuyên đang nói đến điều gì, chỉ thấy Lê Mẫn Nghi nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt thanh tú càng thêm quyến rũ.
Có một tia khác thường xẹt qua trái tim, cậu ấy mím môi mỏng, đôi mắt khóa chặt trên khuôn mặt thanh tú đang cười dịu dàng.
Nhìn thấy cô ấy cười rất vui vẻ trước mặt Lê Thành Xuyên như vậy, cậu ấy cảm thấy có chút khó chịu không thể giải thích được.
Lương Tuấn Anh giương mắt, nhìn thấy Lục Đình Chiêu quay đầu sang một bên, không biết đang nhìn cái gì đặc biệt nhập tâm, vì vậy anh ta nhìn theo ánh mắt của cậu ấy.
Khi nhìn thấy Lê Thành Xuyên và Lê Mẫn Nghi, trong mắt anh ta hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc.
Làm sao hai người họ có thể tụ tập chung?
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt không nguôi giận của Lục Đình Chiêu, khỏe mỗi cong lên cười, trêu chọc: "Nhìn không ra Lê Thành Xuyên và bạn gái cậu nói chuyện cũng khá hợp."
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, sau đó đứng dậy, đi về phía hai người đang "trò chuyện" dưới ánh nhìn chăm chú của Lương Tuấn Anh.
“Đình Chiêu đang ghen sao?” Lương Tuấn Anh nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Lê Thành Xuyên rất vui tính và hài hước, luôn làm cho cô ấy cười một cách dễ dàng.
Vừa uống rượu, vừa nghe Lê Thành Xuyên nói chuyện há chẳng phải là một thú vui thích.
Ít nhất, cô ấy không cần phải nghĩ về tên Lục Đình Chiêu đáng ghét đó.
Lê Mẫn Nghi khẽ nhấp một ngụm rượu, hai mắt nhưởng lên, nét mặt lập tức đông cứng lại.
Ánh mắt của Lê Thành Xuyên vẫn luôn dừng ở trên mặt cô ấy, cho nên vẻ mặt cô ấy có chút thay đổi là nhìn thấy ngay.
Nhìn thấy ánh mắt cô ấy đang nhìn đăm đăm về phía sau lưng anh ta và nhíu mày, anh ta quay đầu lại và nhìn thấy Lục Đình Chiêu đang đi về phía bên này.
Ánh mắt Lê Thành Xuyên lóe lên, cười nói: "Bạn trai đến rồi, tôi nên tránh một lát."
Nói xong, anh ta đứng dậy và rời đi.
Lúc này.
“Chờ đã.” Lê Mẫn Nghi nắm lấy tay anh ta.
Lê Thành Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua bàn tay cô đang nắm lấy, ánh mắt vừa liếc, sau đó dừng ở mặt cô: "Sao vậy?"
"Giúp tôi một chuyện." Cô ấy nói nhẹ nhàng với ánh mắt cầu khẩn.
Lê Thành Xuyên nhướng mày, lại ngồi trở lại.
Lê Mẫn Nghi biết anh ta sẵn lòng giúp đỡ mình, cho nên cô nhỏ giọng nói cảm ơn anh ta.
Lê Thành Xuyên cong môi, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra lúc này cậu ấy đang suy nghĩ gì.
Lục Đình Chiêu vừa đến gần, liền thấy Lê Mẫn Nghi đang nắm chặt tay Lê Thành Xuyên, ánh mắt hơi trầm xuống: "Mẫn Nghi, có phải em quên mất mình là ai rồi không?"
Giọng điệu rất không vui.
Ngay khi lời nói của Lục Đình Chiêu vừa thốt ra, Lê Thành Xuyên cảm giác cánh tay bị siết chặt hơn.
Anh ta quay đầu nhìn Lê Mẫn Nghi.
Nếu không phải biết rằng cậu ấy không thích mình, Lê Mẫn Nghi thực sự sẽ nghĩ rằng Lục Đình Chiêu đang ghen.
Cô ấy cúi đầu cười một tiếng, giương mắt, nói với Lục Đình Chiêu, lời nói mang vẻ giễu cợt: "Làm sao tôi có thể quên được tôi là ai? Tôi thấy là anh đã quên mình là ai đó chứ?"
Lục Đình Chiêu biết rằng bản thân đã bỏ mặc cô ấy và chơi đùa, đó là cậu ấy không đúng, nhưng cô ấy cũng không nên trò chuyện vui vẻ với Lê Thành Xuyên, hoàn toàn không xem trọng người bạn trai là cậu ấy như vậy.
Lúc này, Lục Đình Chiêu hoàn toàn quên mất rằng cậu ấy chỉ là bạn trai giả của cô ấy, cậu ấy không có quyền can thiệp vào việc cô ấy muốn trò chuyện cùng ai.
Thấy cậu ấy im lặng, Lê Mẫn Nghi có chút buồn bực: "Nếu anh chỉ muốn tới hỏi tôi chuyện này, thì nhanh chóng về chơi đùa cùng với bọn họ đi, đừng làm phiền tôi và Thành Xuyên."
Nghe vậy, Lê Thành Xuyên nhưởng mày, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Lục Đình Chiêu tỏ ra khó chịu: "Lê Mẫn Nghi, ý em là gì? Tôi mới là bạn trai của em.
Em lại muốn đuổi tôi đi và ở bên người đàn ông khác?"
Đáy mắt lóe lên, Lê Mẫn Nghi không khỏi nhếch môi, hỏi dò xét: "Anh đang ghen à?"
"Ghen..." Lục Đình Chiêu sửng sốt, lúc này cậu ấy mới ý thức được điều mình vừa nói.
Cậu ấy nhìn thấy Lê Thành Xuyên nhìn mình thích thú, đồng thời nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt Lê Mẫn Nghi, cậu ấy mở mắt không được tự nhiên, đưa tay lên vuốt mũi: “Em nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại ghen chứ?"
Từ khóe mắt Lê Thành Xuyên, con ngươi của Lê Mẫn Nghi thoáng chốc mờ đi, anh ta mím môi dưới cười hỏi: "Đình Chiêu, Mẫn Nghi không phải là bạn gái của cậu sao? Cậu ghen không phải là chuyện bình thường sao?"
"Cô ấy không phải..." Lục Đình Chiêu theo bản năng liền muốn phủ nhận, nhưng may mà chỉ số thông minh của cậu ấy vẫn tốt, lời nói đã tới bên miệng lại gượng gạo thay đổi lại: "Cô ấy không phải loại người nửa vời, cho nên tôi rất yên tâm."
“Nửa vời?” Lê Mẫn Nghi cười lạnh, lên tiếng.
Ánh mắt cô ấy có chút lạnh lùng nhìn cậu ấy: “Bây giờ tôi cảm thấy Thành Xuyên tốt hơn anh.”
Điều này khiến Lục Đình Chiêu không vui: "Lê Mẫn Nghi, em đang cố tình gây bất hòa với tôi sao?"
Khóe môi Lê Mẫn Nghi nhếch lên mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Đúng vậy, tôi chính là gây bất hòa với anh đó.
Nếu anh cảm thấy không vui thì đến chỗ em gái Tiểu Tiểu của anh đi, cô ta sẽ không gây bất hòa với anh.".