Bác Triệu mất tích rồi.
Sau khi nghe Triệu Khải Dương nói chuyện, trong đầu Đường Nhã Phương lóe lên một ý nghĩ như vậy.
Chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy.
Đường Nhã Phương suy nghĩ một lúc rồi nói với Triệu
Khải Dương: “Đã như vậy thì anh theo tôi đến nơi này, hỏi bà ta xem bác Triệu đã đi đầu
Triệu Khả Dương nhăn mày nghi hoặc nhìn cô, cô cũng là người nhà họ Đường, chẳng lẽ không biết ba anh ta đã đi đâu sao?
Thấy anh ta nghi ngờ, Đường Nhã Phương cười xin lỗi, “Xin lỗi, tôi sống ở đây không lâu nên không biết cụ thể.” "Hóa ra là như vậy.” Triệu Khải Dương chợt bừng tỉnh nhận ra, sau đó ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi cô, tôi không biết chuyện này cho nên..
Đường Nhã Phương cười lắc đầu, "Không sao, anh nghĩ như vậy cũng là bình thường”
Đường Nhã Phương lại đi bệnh viện một lần nữa, Triệu Thanh Bích thấy cô tới thì ngay lập tức nổi giận, “Cô còn đến đây làm cái gì?”
Triệu Thanh Bích thấy lần này cô không đến một mình mà còn mang theo một người đàn ông.
“Làm sao? Cô lại còn mang người đến trợ giúp sao?” Triệu Thanh Bích chế giễu nói.
Đối với mấy lời châm chọc của bà ta, Đường Nhã Phương coi như không nghe thấy, trực tiếp hỏi bà ta: “Triệu Thanh Bích, bác Triệu đâu?”
Triệu Thanh Bích hơi sửng sốt rồi trả lời: “Ông ta về quê rồi.” “Về quê?” Đường Nhã Phương cười lạnh, “Bà chắc chứ?"
Triệu Thanh Bích không hiểu tại sao đột nhiên cô lại hỏi về bác Triệu nhưng bà ta vẫn kiên trì nói: “Tất nhiên, lúc ông ta đi tôi còn đưa thêm hai tháng tiền lương
Đường Nhã Phương híp mắt lại, che đi ánh sáng nguy hiểm chợt lóe qua dưới đáy mắt, chỉ vào Triệu Khải Dương đang đứng bên cạnh, “Triệu Thanh Bích, bà có biết anh ta là ai không?”
Triệu Thanh Bích đưa mắt nhìn Triệu Khải Dương, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú muốn biết anh ta là ai “Anh ấy là con trai của bác Triệu.” Ngay khi Đường Nhã Phương vừa tiết lộ thân phận của Trần Khải Dương, ánh mắt của cô liền khóa chặt trên khuôn mặt của Triệu Thanh Bích, cố gắng tìm ra điều gì đó không thích hợp trong biểu cảm của bà ta.
Quả nhiên, vừa nghe thấy Triệu Khải Dương là con trai của bác Triệu, trong mắt Triệu Thanh Bích thoảng hiện lên một tia hoảng sợ, mặc dù rất nhanh đã biến mất nhưng vẫn bị cô bắt được.
Bà ta thật sự biết bác Triệu đã đi đâu.
Đường Nhã Phương tiếp tục nói: “Anh ấy nói với tôi là bác Triệu không về quê, vậy thì bác Triệu đã đi đâu?”
Đối mặt với câu hỏi của Đường Nhã Phương, Triệu Thanh Bích vẫn rất bình tĩnh, bà ta cười nhạo thích thú nhìn về phía Đường Nhã Phương, “Đường Nhã Phương, cô hỏi tôi chuyện này thì làm sao tôi biết được? Ông ta nói với tôi là ông ta sẽ về quê còn về việc ông ta có thật sự về quê hay không thì sao tôi biết được?” “Bà không biết thì ai biết?” Đường Nhã Phương nhìn bà ta chằm chằm
Lúc này Triệu Khải Dương mới lên tiếng: “Xin chào bà, nếu bà ba tôi ở đâu, có thể nói cho tôi biết được không? Tôi thật sự rất lo lắng, đã một thời gian rồi tôi không liên lạc được với ông ấy.
Trong giọng điệu của Trần Khải Dương tràn ngập sự khẩn cầu.
Nhưng Triệu Thanh Bích không bị tác động, bà ta cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm con trai của bác Triệu, mỉa mai nói: “Đến cả con trai còn không biết ba đi đầu thì làm sao tôi có thể biết được?”
Triệu Khải Dương không biết làm sao vội vàng quay lại nhìn về phía Đường Nhã Phương, người phía sau cười dịu dàng trấn an để cho anh ta bình tĩnh trở lại.
Đường Nhã Phương biết Triệu Thanh Bích nhất định biết bác Triệu đi đâu nhưng nếu bà ta không muốn nói, bọn họ cũng không có biện pháp biết.
Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bà đã không muốn nói vậy thì chúng tôi chỉ có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Nói xong, cô liền quay đầu lại hỏi Triệu Khải Dương, “Anh đã báo cảnh sát chưa?" “Chưa, tôi tưởng ba tôi...! “Gọi cảnh sát ngay đi.” Đường Nhã Phương cắt ngang lời anh ta, không để anh ta nói hết câu.
Triệu Khải Dương sững người rồi nhanh chóng gật đầu, “Được, tôi sẽ báo ngay” Anh ta lấy điện thoại ra bẩm số “110” ở ngay trước mặt Triệu Thanh Bích.
Sâu dưới đáy mắt Triệu Thanh Bích là một mảnh tối tăm, hai tay để dưới chăn nắm chặt.
Bà ta biết bác Triệu đã đi đâu.
Bây giờ bọn họ lại gọi điện báo cảnh sát, nếu cảnh sát bắt tay vào điều tra vậy thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó bà ta có thể không có khả năng dễ dàng thoát ra ngoài, hơn nữa điều đó sẽ khiến cho Như Ngọc gặp nhiều rắc rối hơn.
Vì vậy, bà ta đột nhiên kêu lên.
Đường Nhã Phương và Triệu Khải Dương đồng thời nhìn về phía bà ta, chỉ thấy bà ta đang nghĩ đến điều gì đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Đường Nhã Phương nhíu mày, “Triệu Thanh Bích, bà muốn nói cái gì thì nói đi, đừng ở đó giả bộ nữa.
“Tôi sợ anh ta sẽ tức giận.” Triệu Thanh Bích liếc mắt nhìn Triệu Khải Dương.
Triệu Khải Dương lập tức nói: “Chỉ cần bà nói cho tôi biết ba tôi ở đâu, tôi sẽ không tức giận”
Vẻ mặt của Triệu Thanh Bích làm bộ thở phào nhẹ nhõm, “Được, vậy tôi nói.
Bà ta ngừng một chút rồi nói: "Bác Triệu đi tìm bạn đời dưỡng lão rồi."
Bạn đời dưỡng lão?
Đường Nhã Phương nhíu mày, bác Triệu có bạn tốt lúc trước ở đâu ra? “Ba tôi làm gì có người bạn đời dưỡng lão nào?” Triệu Khải Dương nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Tại sao lại không có? Ông ấy đã nói với tôi mọi chuyện, ông ấy nói con trai ông ấy, chính là anh, sẽ không bao giờ đồng ý chuyện ông ấy đã có một bỏ tuổi rồi còn đi tìm người bạn đời, cho nên ông ấy và người kia quyết định đi tới một nơi yên tĩnh thích hợp cho việc dưỡng lão trong suốt phần đời còn lại, còn bọn họ đã đi đâu thì tôi không biết.
Triệu Thanh Bích nói cứ như tất cả là sự thật.
Nhưng Triệu Khải Dương vẫn không tin, “Không thể có chuyện đó, ba tôi sẽ không làm chuyện như vậy, hơn nữa tôi cũng không có không đồng ý ông ấy đi tìm bạn đời.
Thấy Triệu Khải Dương không tin, Triệu Thanh Bích không nhịn được cười, chế giễu nói: “Tôi chỉ đem những lời ba anh nói cho tôi biết mà thôi, tin hay không thì tùy “Bà.” Triệu Khải Dương vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Nhã Phương giữ lại.
Anh ta quay đầu lại thấy Đường Nhã Phương lắc đầu ý bảo anh ta đừng nói nữa.
Anh ta chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thanh Bích liếc mắt một cái rồi không nói gì nữa.
Đường Nhã Phương tiến lên trước một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Thanh Bích, trên khỏe môi nhếch lên lộ ra một tia giễu cợt, “Triệu Thanh Bích, người khác không biết quan hệ giữa bà và bác Triệu nhưng tôi lại biết rất rõ, bà cảm thấy tôi sẽ tin bác Triệu đem chuyện riêng như thế này nói với bà sao?” “Cô không tin à?” Triệu Thanh Bích hỏi ngược lại cô.
Cô im lặng không đáp.
“Ha ha!” Triệu Thanh Bích chế nhạo, “Dù cô không tin thì đấy cũng là sự thật, Được rồi, những gì tôi biết đều đã nói, hai người đi đi.” Bà ta đang nói dối, Đường Nhã Phương có thể chắc chắn điều này.
Đồng thời cô cũng có thể chắc chắn rằng việc bác Triệu mất tích có liên quan đến Triệu Thanh Bích.
Bây giờ Triệu Thanh Bích đã nói rõ bác Triệu đi đâu, thoạt nghe có vẻ là sự thật nhưng bà ta quên mất một điều, bất kể là Đường Nhã Phương hay Triệu Khải Dương, hai người họ đều là những người có hiểu biết nhất định về bác Triệu.
Bà ta nói khoác để bảo vệ bản thân nhưng cũng chính vì vậy mà để lộ dấu vết.
Đường Nhã Phương nhìn Triệu Thanh Bích chằm chằm, khóe miệng nở một nụ cười quái lạ, "Triệu Thanh Bích, hy vọng buổi tối bà có thể ngủ ngon”
Nói xong liền cùng Triệu Khải Dương đi ra ngoài.
Một câu cuối cùng trước khi rời đi của Đường Nhã Phương khiến cho Triệu Thanh Bích nhíu chặt mày, nhìn phòng bệnh yên tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận ớn lạnh.
Hình ảnh bác Triệu nằm trên vũng máu đột nhiên hiện ra trước mắt, sợ tới mức trợn trừng hai mắt, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó chỉ là ảo giác.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn mãi không thể bình tĩnh lại được..