"Đúng vậy ạ.
Gia đình chẳng có nề nếp gì cả."
Lục Đình Chiêu khẽ nhếch miệng, cậu ấy lại bắt đầu cợt nhả rồi.
Đường Nhã Phương lườm cậu ấy một cái rồi đáp: "Lần đầu tiên cậu gặp chị đã tự tạo phốt cho mình như thế mà.
Nhưng chị nghe Ngô Từ Lăng gọi cậu là cậu Ba, vậy cậu là con thứ ba trong nhà à?" "Đúng vậy a, em có cùng một mẹ với anh cả, cũng cùng một mẹ với anh hai và cậu út nữa.
Lục Đình Chiêu bồng nói một câu đầy vẻ chế giễu, ánh mắt thoáng qua sự mỉa mai người khác khó nhận ra.
Đường Nhã Phương ngơ ngác trong giây lát.
Vừa nãy cô hỏi như vậy thật sự chỉ là do tò mò nên mới buột miệng ra thôi.
Nhưng cô không ngờ được câu trả lời của Lục Đình Chiêu lại là một câu chuyện kinh khủng như thế
Dòng họ lớn đúng là rất phức tạp, thảo nào Lục Đình Vỹ chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà của anh.
"Chị xin lỗi!" Đường Nhã Phương tỏ vẻ áy náy đáp lại.
Lục Đình Chiêu khẽ nhún vai rồi nở nụ cười cất lời: "Không sao đâu, chị dâu là người trong nhà, chỉ là tình hình trong gia đình mình thật sự khá là phức tạp, tạm thời chị dâu vẫn không nên biết thì tot hon."
Đường Nhã Phương khẽ gật đầu đáp, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lục Đình Vỹ phải đi công tác hai ngày, Đường Nhã Phương cũng tranh thủ khoảng thời gian này gấp rút liên hệ với biên kịch, cũng nêu lên ý kiến của bản thân để cô ấy tham khảo cũng như sửa lại kịch bản.
Sau đó, Đường Nhã Phương lại nhận được sự đồng ý của công ty về việc tuyển chọn diễn viên.
Trong những người diễn viên này có cả người là diễn viên hạng A, hạng B nhưng cũng có cả người mới nữa, vậy mà tất cả bọn họ đều ngầm đến nhân vật trong kịch bản, sau khi đã xác định được mọi thứ thì yên lặng chờ đợi.
Đến ngày thứ ba thì Lục Đình Vỹ cũng trở về từ nước ngoài, Đường Nhã Phương nhờ Lục Đình Chiêu đưa cô đến sân bay để đón anh.
Tại sảnh lớn trong sân bay, người qua kẻ lại không ngớt nhưng khi người đàn ông kia đi ra thì sự tồn tại của anh chẳng khác nào hạc trong bầy gà, lập tức cuốn hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Đường Nhã Phương nhìn anh, vẻ mặt vô cùng hoang mang, cô bằng có cảm giác xa nhau một ngày mà như đã xa cách ba năm.
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ cũng rơi trên người cô rồi dừng ở đấy mãi, đôi mắt đó sâu thẳm, lạnh lùng mà khó hiểu, nhưng bên trong lại lóe lên một tia sáng nhạt.
Sau khi rời khỏi sân bay, Đường Nhã Phương là người lên xe đầu tiên, Lục
Đình Chiêu và Ngô Tư Lăng cũng muốn lên theo nhưng bị Lục Đình Vỹ ngắn lại, anh yêu cầu: "Hai người tự gọi taxi đi."
Nói xong anh ngồi lên ghế lái trước khi hai người kia kịp phản ứng lại rồi khởi động xe, sau đó nhấn chân ga và phóng đi trong chớp mắt, chỉ để lại cho hai người đằng sau một làn khói.
Lục Đình Chiểu: "
Ngô Từ Lăng: "..
Hai người hoảng loạn đứng đón gió trên đường.
"Chúng ta cứ mặc kệ họ như vậy ạ?
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn lại hai bóng người càng lúc càng nhỏ lại ở phía sau với vẻ đồng cảm, cô không nhịn được cười mà hỏi Lục Định Vỹ ở bên cạnh.
"Kệ họ, bây giờ anh muốn ở cùng em chứ không phải ở cùng bọn họ."
Người đàn ông nghiêng mặt qua đáp lời, giọng nói mang theo một loại tâm tình bị kìm nén, mà ngay cả đối mắt sâu thẳm kia cũng lộ ra sự say mê quyến rũ người khác.
Đường Nhã Phương bằng thầm giật mình, cô vội vàng nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?" "Về nhà, bởi vì anh không thể kìm nén thêm được nữa, kìm nén mong muốn hôn em."
Giọng nói của Lục Đình Vỹ trầm thấp, chẳng khác nào âm thanh của đàn Cello du dương, vô cùng rung động lòng người.
Đường Nhã Phương khẽ run rẩy, cô bị anh trêu chọc đến mức bối rối, hai gò má bỗng chốc ửng đỏ như đóa hồng, trồng cực kỳ rực rỡ khiến người khác mê đam
Sau bốn mươi phút lái xe, cuối cùng bọn họ cũng về đến biệt thự Long Thành.
Sau khi hai người cùng bước vào nhà thì Lục Định Vỹ đã vội vàng ôm lấy Đường Nhã Phương, anh bắt đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh có phần gấp gáp, dường như đã phải kìm nén từ rất lâu rồi nên vừa mới bắt đầu mà anh đã cướp đoạt mỗi cô một cách điện cuồng như thế.
Hai tay của Đường Nhã Phương vin lên vai anh, cô cũng nhiệt tình đáp lại, hiện tại lý trí đã vơi đi khiến đôi mắt cô trở nên long lanh đẩy mê hoặc.
Mà nụ hôn của hai người cũng càng lúc càng sâu hơn, Lục Đình Vỹ cũng không giữ được lý trí nữa, hai mắt của anh hãn lên tia máu, trong ánh mắt như mang theo hai đốm lửa, dáng vẻ của anh rõ ràng là đã chìm trong dục vọng.
Sau đó, trong lúc Đường Nhã Phương còn đang yếu ớt, chẳng có chút sức lực nào dựa vào lòng anh thì anh bằng ôm ngang cô lên rồi bước lên cầu thang, đi vào căn phòng trên tầng.
Lục Đình Vỹ đặt Đường Nhã Phương ở trên giường, nụ hôn sâu lại hạ xuống lần nữa, nhưng lần này anh không còn giữ kẽ như trước mà hai tay đã không thể kiềm chế với vào trong quần áo của cô tìm tòi.
Cơ thể mềm mại của Đường Nhã Phương run lên, cô chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy ngang qua người, ngọn lửa kia khiến cô cảm thấy nóng bừng, nó thiêu đốt da thịt như muốn nuốt cộ vào bên trong, vô cùng nóng bỏng.
Đến lúc này, Đường Nhã Phương cũng lấy lại chút lý trí, cô muốn ngăn cản Lục Đình Vỹ nhưng người đàn ông này đã không còn giữ bình tĩnh nữa.
Anh cởi bỏ quần áo của cô, muốn tiến sâu vào trong nhưng lại gặp phải vật cản.
Cũng trong khoảnh khắc này, Lục Đình Vỹ mới bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Anh nhìn cô vợ nhỏ ở bên dưới, chỉ mím thấy sắc mặt cô ửng hồng, bờ môi chặt, cơ thể còn hơi run rẩy, dáng vẻ vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi.
Lục Đình Vỹ như bị giới một gáo nước lạnh, anh đã lấy lại được lý trí của bản thân.
Anh lập tức rút ra rồi vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể trắng nõn giúp cô, vẻ mặt vô cùng áy náy và chán nản: "Bà xã, xin lỗi em, anh có hơi mất bình tĩnh"
Đường Nhã Phương có chút không đành lòng, cô an ủi đáp: "Không sao, em không trách anh đâu."
Thật ra, vừa nãy có suýt chút nữa đã rơi vào vòng xoáy điên cuồng, nếu không phải bị cơn đau đánh thức thì có cũng đã chìm đắm theo anh rồi.
Lục Đình Vỹ hít sâu một hơi, anh cố gắng kìm nén sự rung động trong cơ thể, sau đó khẽ ôm lấy cô nói: "Anh đảm bảo sẽ không có lần sau đâu, chỉ trừ khi được sự cho phép của em" "U"
Gương mặt của Đường Nhã Phương ửng đỏ gối lên vai anh, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên hai người đối diện.