Trong lúc Lục Đình Chiêu dạy dỗ Chu Như Ngọc và Lâm Quang Nghị, thì Lúc Đinh Vỹ đã ôm Đường Nhã Phương trở lại xe của mình.
Bây giờ, cả người Đường Nhã Phương đã hoàn toàn mất hết ý thức, cô co rúc cả người vào trong ngực anh, bàn tay nhỏ bé không ngừng lục lại thăm dò bên trong áo của anh, cô chỉ cảm thấy trong người mình như có lửa đốt, cô muốn mang nhiệt độ này tỏa ra ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không ngừng dại mặt mình vào mặt anh, cặp mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng mềm mại của của không ngừng hôn lên đôi môi Lục Đình Vỹ.
Vỗ dĩ vẻ mặt của Lục Đình Vỹ vẫn còn u ám, nhưng khi hơi thở ấm áp của Đường Nhã Phương phả lên trên cổ anh, nháy mắt trong con người anh lướt qua một tia nhẫn nhịn.
"Nóng quá, em khó chịu.
Đôi môi của cô vừa mềm mại lại nóng bỏng, hương thơm tỏa ra khắp người, Lục Đình Vỹ hít sâu một hơi, anh rất sợ tý nữa mình sẽ không nhẫn nhịn được, vội vàng đẩy đầu cô ra, một bên trấn an cô.
"Em chờ một lát nữa, rất nhanh sẽ không còn nóng, anh đưa em đến bệnh viện!"
Cả người Đường Nhã Phương khô nóng không chịu nổi, cô không nhịn được kéo quần áo trên người muốn cởi hết quần áo ra, giống như làm thế thì cô sẽ giảm được độ nóng trong người.
Lục Đình Vỹ vội vàng đè tay cô lại, ngược lại Đường Nhã Phương lại kéo áo sơ mi của anh.
Cà vạt của anh bị kéo đến xiêu vẹo, ngay cả nút áo cũng đứt hai chiếc, đôi môi mỏng gợi cảm vừa sưng vừa đỏ vì nụ hôn vừa nãy.
Lúc Lục Đình Chiêu lên xe, cậu ta nhìn thấy một màn này, vội vàng có người rụt đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài "Anh cả, hai người có muốn tìm khách sạn trước không?" Lục Đình Vỹ hít một hơi thật sâu, âm thanh khàn khàn nói: "Em bớt nói nhảm đi, lên xe, lập tức đi bệnh viện.
"Ha?" Lục Đình Chiêu ngơ ngác, vội vàng chui vào xe, cậu ta hất không hiểu hỏi: "Tại sao lại đến bệnh viện? Anh cả người anh không phải là liều thuốc tốt nhất cho chị dâu sao?"
Lục Đình Vỹ hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự nhẫn nhịn.
"Anh đã hứa với chị dâu em, nếu cô ấy không đồng ý thì anh sẽ không động vào cô."
Hai ngày trước anh mới phạm phải sai lầm, lần này anh không thể mất lý trí nữa.
Lục Đình Chiêu há miệng, câm lặng không trả lời được, cậu ta không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn Lục Đình Vỹ mấy giây, rồi mới gật đầu nói: "Em hiểu rồi, anh cả ngồi vững vào"
Lục Đình Vỹ không lên tiếng, hô hấp anh dần dần trở lên nặng nề hơn, máu trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào, thứ ẩn núp trong người kia cũng bắt đầu xao động, bởi sự kích thích của cô mà trở lên bất an.
Nhưng Đường Nhã Phương không quan tâm đến điều đó, lại khiêu khích anh một lần nữa.
Lục Đình Vỹ không chịu được, anh chỉ có thể ôm người cô, để mặc cho cô hôn mình.
Nụ hôn giữa hai người càng ngày càng sâu, hai cánh tay của Đường Nhã Phương giống như dây leo quấn chặt lấy cổ của anh, giống như muốn phá tan triệt để sự phòng ngự của anh vậy.
Dần dần, cảm xúc toàn thân của Lục Đình Vỹ dân trở nên kích động, âm thanh khàn khàn, hai tròng mắt hiện lên tia máu, trong mat hiện lên vô số khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Lục Đình Chiêu nhìn thấy một màn ướt át như vậy, câu ta có ý tốt nhắc nhở: "Anh cả, anh thật sự không muốn đi tìm khách sạn? Anh nhân cơ hội này bắt chị dâu lại, không chừng sau này chị dâu sẽ khăng khăng một mực với anh." "Im miệng, mau lái xe đi!"
Cổ họng Lục Đình Vỹ khàn khàn thấp giọng khiển trách, rõ ràng phòng tuyến của anh sắp sụp đổ tan vỡ, gương mặt bình tĩnh của anh đột nhiên trở lên đặc biệt lo lắng.
Trong Lòng Lục Đình Chiêu âm thâm khâm phục.
Anh cả đúng là một người đàn ông tốt, có chị dâu một người đẹp quyến rũ như vậy ở trong ngực mà vẫn có thể nhẫn nhịn được, thật đọc ác quá mà
Xe rất nhanh đi đến bệnh viện, Đường Nhã Phương bị đưa vào phòng cấp cứu.
Lục Đình Chiêu không nhịn được muốn cười khi nhìn thấy dáng vẻ bị hành hạ đến chật vật của Lục Đình Vỹ.
Nhưng mà, cậu ta không dám cười, sợ rằng sau khi mình cười sẽ khó bảo toàn cái mạng nhỏ của mình.
"Điều tra cho anh, người đàn ông vừa nãy ở kia là ai."
Lục Đình Vỹ khôi phục bình tĩnh, sắc mặt cũng trở lên âm u, trong mắt giống như chứa một tia sát ý.
Lục Đình Chiêu cầm lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn mà Ngô Tư Lăng vừa mới gửi cho cậu ta nói: "Người nọ tên là Lâm Quang Nghị của Tập đoàn Lâm Thị ở Thành phố Hải Phòng, tình tình ăn chơi, tính cách hỏng bét, anh ta có xu hướng bạo lực với đàn bà, đã chơi với vô số đàn bà" "Tập đoàn Lâm Thị?"
Ánh mắt Lục Đình Vỹ nảy sinh độc ác: "Chuyện này anh giao cho em làm, nếu anh ta thích chơi, vậy thì cho anh ta nếm thử hậu quả việc bị chơi." "Anh cả yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt việc này."
Lục Đình Chiều thành khẩn vỗ ngực, trong mắt lóe lên vẻ hưng phần: "Đúng rồi, anh cả, còn người đàn bà kia thì xử lý thế nào? Chị dâu tối nay bị như vậy, khẳng định cô ta không thoát khỏi liên quan." "Người đàn bà kia thì để cho chị dâu em chơi từ từ, dám mang ý niệm đó động đến trên đầu cô ấy, thì phải trả giá đất cho việc đó.
"Không sai, dám đắc tội đến người của nhà họ Lục chúng ta, anh sẽ làm cho tên đó ngay cả chết lúc nào cũng không biết."
Lúc Đường Nhã Phương tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, Lục Đình Vỹ ở bên cạnh chăm sóc, nhìn thấy cô mở mắt ra thì ấm áp nói: "Em cảm thấy như thế nào? em còn khó chịu không?" "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Đường Nhã Phương ngồi dậy từ trên giường bệnh, cô hơi mo mit.
Lục Đình Vỹ giải thích cho cô: "Tối hôm qua em bị bỏ thuốc, anh kịp thời chạy đến đưa em đến bệnh viện."
Sau khi nghe thấy anh nói như vậy, Đường Nhã Phương nghĩ đến sự ác độc của Chu Như Ngọc đêm qua, nghĩ đến sự áp bức của Lâm Quang Nghị, cả người cô không nhịn được run rẩy.
"Chu Như Ngọc!"
Con đĩ kia, lần này ức hiếp người quá đáng! "Đã không sao rồi, em đừng sợ" Lục Đình Vỹ ôm cô, nhẹ nhàng trấn an.
Đường Nhã Phương tựa vào trong ngực anh, hốc mắt hơi ướt át: "Nếu anh đến trễ một chút, em thật không biết.