Triệu Thanh Bích tức giận đến mức cả người phát run.
Chu Như Ngọc kéo tay của bà ta, cũng coi như là trấn an, ngay sau đó, sắc mặt của cô ta lại có chút u ám, nhìn về phía Đường Quốc Thành: “Ba, mẹ của con dù cho có thể nào đi nữa cũng là bậc bề trên của Đường Nhã Phương, ba cứ để mặc cho Đường Nhã Phương làm nhục mẹ của con như vậy hay sao?”
Đường Quốc Thành cau mày lại, đối với một màn kịch ngay dưới mí mắt như thế này cũng cảm thấy hơi hơi nhức đầu, không khỏi nổi giận mà nói: “Các người đều bớt tranh cãi lại một chút đi, bất kể là ở bên ngoài các người tranh cãi, ầm ĩ đến như thế nào, đấu đá đến ra sao, nhưng mà nếu như đã quay trở lại cái nhà này, vậy thì tất cả đều phải buông hết thành kiến xuống cho tôi! Đừng có mỗi lần gặp mặt nhau là lại giống như kẻ thù người sống ta chết như vậy.
Tôi ngại mất mặt!”
Nghe những lời này, Đường Nhã Phương không khỏi bĩu môi.
Cô và Chu Như Ngọc chính là loại kẻ thù người sống ta chết, hơn nữa còn là loại kẻ thù không thể đội được trời chung.
Chu Như Ngọc và Triệu Thanh Bích cũng không nói thêm điều gì, chỉ một lần nữa ngồi lại lên trên ghế sô pha, nhưng mà trong đáy mắt của cả hai mẹ con đều xoẹt qua một tia ác độc khó mà phát hiện được ra.
Lại trôi qua thêm một hồi, đúng lúc Đường Nhã Phương chuẩn bị muốn đi lên tầng trên, Đường Quốc Thành đột nhiên lại gọi cô lại: “Đúng lúc ngày hôm nay con cũng quay trở lại, ba có chuyện này muốn thương lượng cùng với con.”
“Có chuyện gì?”
Đường Nhã Phương ngay lập tức dừng bước chân lại, nghi ngờ hỏi.
“Là về chuyện phân phối lại cổ phần của công ty."
Đường Quốc Thành đứng dậy từ trên ghế sô pha, sau đó đưa cho Đường Nhã Phương một phần tài liệu đã được chuẩn bị xong từ trước đó.
“Phân phối lại cổ phần của công ty?”
Đường Nhã Phương khẽ nhướn mày lên, sau đó cũng đưa tay nhận lấy tập tài liệu: “Cổ phần của Tập đoàn Đường Thị đều ở dưới danh nghĩa của tôi rồi, không phải hay sao? Tại sao vẫn còn phải phân phối lại?”
Đường Quốc Thành không trả lời, chỉ tỏ ý nói cô nhìn tập tài liệu ở trong tay trước.
Tài liệu này là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, bên trong viết rất rõ ràng, Tập đoàn Đường Thị đồng ý chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn sang danh nghĩa cá nhân của Chu Như Ngọc, chỉ cần Đường Nhã Phương ký tên lên trên bản hợp đồng này, thì những nội dung trong đó cũng lập tức có hiệu lực.
Sau khi Đường Nhã Phương nhìn lướt qua thì cũng lập tức hiểu được tình huống.
Khó trách!
Khó trách hai ngày này Chu Như Ngọc lại không hề gấp gáp trả đòn, thì ra là đã chuyển sự tính toán của mình sang tài sản nhà họ Đường.
Cô ta quả thực là cũng đủ dũng cảm.
Sau khi cô ta làm nhiều chuyện đối với cô như vậy rồi, lại vẫn còn mặt mũi muốn cô phân chia tài sản của nhà họ Đường cho cô ta?
Đường Nhã Phương cảm thấy thế giới quan của chính mình đã bị sụp đổ và đổi mới một cách vô cùng lớn, mãi cho đến thật lâu sau, cô mới có thể miễn cưỡng nói ra: “Trời còn chưa tối mà đã bắt đầu giấc mộng Xuân Thu rồi hay sao? Đồ của Đường Nhã Phương tôi mà các người cũng dám nhòm ngó đến hay sao?”
Đường Nhã Phương dùng giọng nói mỉa mai cất lời, sau đó nhìn về phía hai mẹ con kia, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh, cuối cùng ném trả lại bản hợp đồng chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần kia cho Đường Quốc Thành, ý tứ kia, rõ ràng là không muốn cho.
Đường Quốc Thành vốn dĩ đã có được dự đoán từ sớm, cũng không mở miệng nói gì nữa, thấy vậy, Triệu Thanh Bích bất chợt cất cao giọng, cả giận nói: “Đường Nhã Phương, hai mươi phần trăm cổ phần này, là quà cưới mà ba của mày đã hứa sẽ cho Như Ngọc, cho nên mày phải ký tên lên đó.”
"Là do ông ấy hứa, tại sao tôi lại phải ký tên? Cổ phần của Tập đoàn Đường Thị, có một phần là do mẹ của tôi để lại cho tôi, các người xứng đáng được có hay sao?”
Đường Nhã Phương châm chọc cười lạnh hai tiếng, sau đó tầm mắt lại bất chợt chuyển lượn một vòng, cuối cùng rơi xuống trên mặt của Đường Quốc Thành, lạnh nhạt nói: “Ba, mặc dù ba vẫn luôn là người quản lý của Tập đoàn Đường Thị, nhưng mà người có tư cách thừa kế là tôi.
Đó là đồ mà mẹ tôi để lại cho tôi, ai cũng đừng mơ tưởng đụng được đến.
Nếu như ba không muốn để cho tôi và ba hoàn toàn cắt đứt quan hệ ba con, vậy thì đến cuối cùng cũng đừng để cho mẹ con hai người phụ nữ này có ý tưởng nhòm ngó đồ của người khác như thế này nữa, bởi vì, cho dù tôi có chết cũng sẽ không thể nào đồng ý đâu.”
Sau khi nói xong những lời này, Đường Nhã Phương cũng không chờ cho Đường Quốc Thành nói thêm điều gì, lập tức xoay người muốn đi.
Triệu Thanh Bích nôn nóng, vội vàng đuổi theo sau đó kéo tay của Đường Nhã Phương lại mà nói: “Nhã Phương, mày không thể không đồng ý được.
Hai mươi phần trăm cổ phần này là do ba mày hứa sẽ tặng cho Như Ngọc, ông ấy là bề trên của mày, mày phải nghe lời của ông ấy nói.
Hiện tại Như Ngọc thật sự rất cần có hai mươi phần trăm cổ phần này, nếu không thì nhà họ Vi sẽ không coi trọng con bé.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Đường Nhã Phương chán ghét hất tay của Triệu Thanh Bích ra, trên khuôn mặt tràn ngập nụ cười lạnh đầy khinh thường: “Chu Như Ngọc kết hôn cùng với Vi Vịnh Phong, tôi cũng đã làm đồ cưới cho chị ta rồi, nhưng chị ta từ đầu tới cuối đều muốn đối phó với tôi, chị ta có từng cảm thấy áy náy với tôi dù chỉ là một chút thôi hay chưa? Tôi thật sự cũng rất muốn biết, da mặt của hai mẹ con các người rốt cuộc là dày đến như thế nào, mới có thể đưa ra loại yêu cầu không biết xấu hổ đến như vậy với tôi?”
“Ông Quốc Thành à..."
Mắt thấy Đường Nhã Phương cứng rắn, cương quyết đến như vậy, Triệu Thanh Bích vội vàng chuyển mục tiêu, cầu khẩn nhìn về phía Đường Quốc Thành đang ngồi trên sô pha ở phía sau.
Đường Quốc Thành nghe được tiếng cầu xin của Triệu Thanh Bích thì cũng há miệng, rõ ràng là muốn nói chuyện thay cho bà ta, nhưng mà sau khi bắt gặp được ánh mắt sắc bén kia của Đường Nhã Phương thì ông ta lại không có cách nào có thể lên tiếng được nữa.
“Mẹ, nếu như cô ta đã không muốn cho vậy thì cũng coi như thôi đi, cần gì phải cầu xin cô ta.”
Lúc này, cuối cùng Chu Như Ngọc cũng đã lên tiếng, dường như đối với loại kết quả như thế này, cô ta cũng không có sự bất ngờ gì quá lớn.
Trong lòng Triệu Thanh Bích không cam lòng tâm, còn đang muốn mở miệng tranh cãi thêm thì đã bị Chu Như Ngọc ngăn cản lại.
Cô ta của bây giờ, cùng với Đường Nhã Phương đã giống như nước với lửa, chuyện mà Đường Nhã Phương sẽ từ chối, hoàn toàn đều đã nằm trong dự liệu.
Nhưng mà, Chu Như Ngọc tuyệt nhiên cũng không muốn cứ dễ dàng buông tha như vậy, nếu như nhà họ Đường đã hứa với cô ta rồi, vậy thì cứ coi như cô ta phải dùng hết tất cả các thủ đoạn, cô ta cũng nhất định sẽ khiến cho nhà họ Đường nhả ra.
Đồ của Chu Như Ngọc cô ta, cũng đừng ai mong có thể chiếm đoạt được!
...!
Lại một lần nữa giải tán sau một trận cãi vã không vui, Đường Nhã Phương cũng lười ở lại nhà lâu hơn, sau khi lên tầng trên thu dọn ít đồ xong thì lập tức rời đi.
Lúc vừa mới bước ra cửa, cô lại gặp phải Chu Như Ngọc cũng đang định rời đi.
Triệu Thanh Bích tức giận đùng đùng đứng ở bên cạnh Chu Như Ngọc, không biết là đang nói điều gì, nhìn thấy Đường Nhã Phương đi tới, sự căm hận và ác độc ở trên khuôn mặt kia hoàn toàn không che giấu nữa.
Đường Nhã Phương lạnh lùng cười khẩy, thu lại ánh mắt sau đó lướt qua vai hai người mà đi.
Triệu Thanh Bích cắn răng, trên mặt hoàn toàn là vẻ không cam lòng: “Con gái, chẳng lẽ chúng ta cứ thể mà bỏ qua cho con đĩ này hay sao? Hai mươi phần trăm cổ phần kia vốn dĩ nên thuộc vê con!"
“Mẹ, mẹ còn chưa nhận thức rõ được tình hình thực tế hay sao? Cho tới bây giờ, Đường Quốc Thành cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tài sản cho con.
Ông ta biết Đường Nhã Phương và chúng ta không được hòa hợp, vậy mà ông ta vẫn còn bảo chúng ta đi tìm Đường Nhã Phương ký tên, rõ ràng ông ta căn bản là không muốn cho con dù chỉ là một phân tiền”
Chu Như Ngọc siết chặt hai năm đấm lại, ánh mắt âm u, lạnh lẽo đến mức gần như có vắt ra máu.
“Thiệt thòi cho mẹ những năm này vì nhà họ Đường bỏ công nhiều như vậy mà không hề oán giận.”
Ánh mắt của Triệu Thanh Bích cũng có chút dữ tợn, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ ác độc: “Nếu như con đĩ này mà chết đi thì tốt biết bao nhiêu, như vậy thì tất cả tài sản của nhà họ Đường đều sẽ thuộc về ”
Cả người Chu Như Ngọc run lên, nơi sâu nhất trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một tia ác độc: “Mẹ, con đi trước đây.
Tài sản của nhà họ Đường, chắc chắn sẽ chạy không thoát.
Con nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cướp được số cổ phần kia từ trong tay của Đường Nhã Phương, mẹ đừng lo lắng nữa.
Vừa dứt lời, Chu Như Ngọc cũng không chờ cho Triệu Thanh Bích kịp phản ứng lại, trực tiếp chui vào trong xe của chính mình, sau đó lao đi theo hướng mà Đường Nhã Phương vừa mới rời đi.
Nhà họ Đường ở trong khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, muốn rời đi được thì phải đi bộ khoảng bốn, năm.