"Cậu cứ giả vờ đi."
Đường Nhã Phương khịt mũi, coi thường lườm cô ấy một cái: "Tớ làm vậy không phải là vì cậu sao? Cuộc họp thường niên lần này rất quan trọng, nếu biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội được thăng chức đấy.
Cậu nhớ lại xem, tháng trước tớ còn nói muốn kéo Lạc Bích Nguyệt xuống khỏi vị trí Phó quản lý, giờ thì tớ đã là Phó quản lý, có chức vị ngang hàng với cô ta nhưng rõ ràng là Lê Na chú trọng tớ hơn.
Cậu không thấy mấy ngày nay sắc mặt của Lạc Bích Nguyệt luôn xấu tệ sao?
"Cậu nói đúng thì đúng đó, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu nói tớ?" Tống An Nhi vẫn không hiểu, mờ mịt hỏi.
Đường Nhã Phương không khỏi trợn trắng mắt: "Ngốc! Mặc dù bây giờ tớ trên cơ cô ta nhưng dù sao cô ta vẫn là Phó quản lý mà.
Sao nào, cậu có hứng thú với chức vị này không? Cậu có ý định kéo cô ta xuống không? Nếu Lạc Bích Nguyệt bị mất chức, nếu Chu Như Ngọc không có súng lục để dùng thì không phải rất thú vị sao?
Mấy câu này của Đường Nhã Phương nghe như cô đang vừa dỗ vừa lừa Tổng An Nhi.
Mặc dù Tống An Nhi cũng biết cô đang dụ dỗ mình làm chuyện xấu nhưng lại không hề thấy phản cảm chút nào, ngược lại hai mắt cô ấy còn sáng rực lên, lấp la lấp lánh: "Nghe có vẻ thú vị lắm nhỉ."
"Đó thấy chưa, tớ nói rồi mà.
Vậy nên cậu phải cố gắng lên, biểu hiện của cậu cực kỳ quan trọng đối với buổi họp thường niên này, cậu đừng làm tớ hụt hãng đấy nhé." Vỗ vào vai Tống An Nhi mấy cái, Đường Nhã Phương nói với vẻ hơi trịnh trọng.
Tống An Nhi gục gật đầu như gà con mổ thóc, cười nói: "Cứ yên tâm, vị trí Phó quản lý này không thoát khỏi tay tớ được đâu!"
Theo ngày diễn ra buổi họp thường niên càng ngày càng gần, bầu không khí trong công ty cũng càng ngày càng sôi nổi, không ít nhân viên đều thầm thảo luận với nhau về danh sách những người tham gia cổ vũ trong cuộc họp.
Từ cuộc nói chuyện của họ, thỉnh thoảng chúng ta có thể nghe thấy một vài ca sĩ vừa có thực lực vừa có lượng người hâm mộ hùng mạnh rất có tầm ảnh hưởng trong ngành giải trí vào thời điểm hiện tại.
Trong đó, những người được thường xuyên nhắc đến cũng bao gồm Tổng giám đốc của những công ty giải trí cùng các đạo diễn nổi tiếng, v..v...!
Không thể không nói, Công ty giải trí Thời Đại đã gần như bỏ hết cả tiền vốn để có thể cứu vớt được hình tượng bị tổn hại lúc trước.
Nhưng không lâu sau khi đề tài này được thảo luận rất sôi nổi, không ngờ bắt đầu có người hỏi về khả năng Tập đoàn giải trí Hoàng Gia cũng sẽ cử người đến tham gia.
Nhắc đến Tập đoàn giải trí Hoàng Gia, không ít người đều tỏ ra ao ước.
Hoàng Gia là một tập đoàn giải trí đứng trong làng giải trí với vị thế là người chèo lái, rất nhiều người gửi gắm hi vọng sẽ được làm một thành viên trong đó.
Đương nhiên, mọi người cũng biết một công ty thế này không phải ai cũng có thể đi vào, vì người đã dẫn dắt Tập đoàn giải trí Hoàng Gia đi đến địa vị ngày hôm nay không chỉ có ánh mắt săm soi đến chì chiết, tác phong nghiêm túc gọn gàng, thần bí khó lường mà còn nổi tiếng với sự bắt bẻ khó tính.
Ai mà được lọt vào mắt xanh của người đó thì hầu như đều là những nhân tài ưu tú nhất trong ngành.
Lục Đình Vỹ là một cái tên đã đi vào truyền kỳ, không biết có bao nhiêu người vì thấy được mặt anh, vì có thể trèo lên cao để được chia chút quyền thế mà theo đuổi anh không thôi.
Đối với phụ nữ mà nói, có được anh xem trọng thì sẽ có được tất cả mọi thứ.
Đối nam nhân mà nói, có thể được làm ăn hợp tác với anh thì không nghi ngờ gì nữa, tương lai của người đó sẽ không thể nào lường trước được.
Có vẻ Tống An Nhi cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, kéo Đường Nhã Phương lại rồi hỏi: "Nói cho tớ biết mau, nam thần Đình Vỹ nhà chúng ta có tới tham dự buổi họp thường niên này không?"
Sau một lúc nghĩ ngợi, Đường Nhã Phương vừa lắc đầu vừa nói: "Tớ không rõ lắm.
Quả thật là anh ấy có nhận được thư mời, nhưng anh ấy mà tới tham dự thì không quá khả thi đấu.
Mặc dù Công ty giải trí Thời Đại và Tập đoàn giải trí Hoàng Gia có hợp tác với nhau để dựng một bộ phim nhưng nếu chỉ dựa vào buổi họp này mà muốn mời một nhân vật lớn như anh ấy, tớ thấy khó lắm."
"Cũng chưa chắc đâu, không phải trong cuộc họp này có cậu sao, nói không chừng nam thần Đình Vỹ sẽ "ngự giá quang lâm" thật đấy."
Tống An Nhi thấy rất rõ mức độ chiều vợ của Lục Đình Vỹ, cô ấy còn khẳng định chắc chắn hơn cả Đường Nhã Phương nữa.
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn cô ấy, chợt cô mỉm cười: "Cậu nói cũng có lý, hay là tối nay tớ về nhà hỏi xem sao?"
Tống An Nhi hào hứng gật đầu: "Hỏi đi, nhất định phải hỏi!"
Đến tối, sau khi tắm xong, Đường Nhã Phương ngồi xuống cạnh người Lục Đình Vỹ, nửa nằm nửa ngồi gác đầu gối lên đùi anh theo thói quen.
Lục Đình Vỹ đang xem văn kiện, thấy cô làm vậy thì nhẹ nhàng đưa tay đặt văn kiện sang chỗ khác, tầm mắt dời lên mặt cô, nói với vẻ mặt nhu hòa: "Em mệt à?"
"Cũng tạm ổn, mặc dù bọn em đang rất bận rộn cho buổi họp thường niên sắp tới nhưng cũng vui vì có nhiều chuyện để làm lắm." Đường Nhã Phương đặt tay anh lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Lục Đình Vỹ tùy ý để cô dính lấy mình như một con mèo nhỏ, sờ gò má cô và nói: "Đầu tiên là bị thương, sau lại làm việc nhiều, hình như em sút cân rồi này."
"Sút cân thì quá tốt rồi chứ gì nữa, không cần phải giảm béo, chỉ cần vết thương không để lại sẹo thì càng tốt hơn nữa đó." Đường Nhã Phương cười vô cùng vui vẻ.
Dù sao cô cũng là con gái, cũng yêu thích cái đẹp.
"Trước đây cân nặng của em đã vừa rồi, nếu sụt quá thì anh không thích đâu, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác." Lục Đình Vỹ lạnh nhạt liếc cô, trong đôi mắt thậm sâu dấy lên từng cơn gợn sóng.
Gương mặt Đường Nhã Phương đỏ lên, cô rất thẹn thùng khi nghe anh nói bằng giọng điệu mập mờ ấy.
"Anh nói cái gì vậy hả!" Cô không khỏi trừng anh một cái, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Trở lại chuyện chính đi, anh có đi dự buổi họp thường niên sắp tới của công ty chúng em không?"
"Anh không đi." Lục Đình Vỹ lạnh lùng đáp, đôi con người đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô: "Bà xã có muốn anh đi không?"
"Có, nhưng mà cũng không muốn lắm." Đường Nhã Phương ủ a ủ ở cả ngày, cuối cùng cho ra một đáp án nước đôi.
Lục Đình Vỹ không khỏi nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
"Vì anh tài giỏi quá đấy.
Chắc chắn tối hôm đó sẽ có rất nhiều người dán mắt vào anh, em sợ khi đó em sẽ muốn giấu anh đi.
Nhưng mà, em lại hi vọng vào một ngày nào đó sẽ có thể cùng đứng tại một nơi với anh, cùng có mặt tại một bữa tiệc với anh..."
Hai đầu lông mày của Đường Nhã Phương xoắn chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy mâu thuẫn.
Lục Đình Vỹ không khỏi mỉm cười, vỗ vỗ vào mặt cô và nói: "Đừng lo lắng, sẽ sớm có dịp thôi."
Vào buổi chiều ngày buổi họp thường niên diễn ra, Đường Nhã Phương đến sớm để chỉ huy việc bố trí.
"Đã cố định lại các vị trí chưa? Cửa ra vào và bên sảnh kí tên vô cùng quan trọng, còn bên kia, bên kia nữa...!Mấy chỗ đó đều là vị trí được chú ý nhất, nhất định không được để xảy ra sai sót!"
"Vâng, Phó quản lý!" Nhân viên đi tới đi lui tấp nập làm việc đồng thanh đáp.
Sau khi kiểm tra lại mọi thứ, Đường Nhã Phương thấy không có vấn đề gì.