Lọc Truyện

Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Khóe miệng giám đốc Trần giật giật: "Vâng"

Bà chủ đây là ăn cướp trắng trợn luôn rồi có được không.

Số tiền gấp 10 cho mỗi bộ quần áo của ả Tú Lệ đó lấy chắc chắn không hề rẻ, vậy mà chuyển hết số tiền đó qua cho bà chủ...

Ôi tổ tông của tôi ơi! Ngài chưa ngại mình đã giàu đến nỗi không còn chỗ để chứa tiền sao...

_____________

Mặc Âu rời khỏi cửa hàng thì lượn lờ thêm mấy cửa hàng ở trung tâm thương mại nữa. Dĩ nhiên cô đã hóa trang lại thành một cô gái dịu dàng rồi, chứ sao cô đem mặt mũi kì quái như lúc nãy đi dọa người được. Quá ác, chọc mù mắt người ta cô cũng không có tiền đền đâu! Hôm nay cô nên yểu điệu thục nữ một chút.

Mặc Âu đột ngột dừng lại trước một cửa hàng trang sức cao cấp, bởi có một thứ khiến cô không thể dời mắt.

''Hoan nghênh quý khách đến cửa hàng chúng tôi''



Mặc Âu khẽ gật đầu đáp lễ rồi tiến đến chiếc tủ kính bày các món đồ trang sức xa xỉ.

Cô chỉ vào một cặp dây chuyền tình nhân màu bạc đơn giản, sợi dây mỏng nhẹ, được khắc hoa văn tinh tế. Điểm nhấn duy nhất của cặp dây chuyền là cặp thiên nga đen được đính các viên kim cương nhỏ viền ngoài vô cùng đẹp, của nữ màu trắng, của nam màu đen. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như hai đôi có kết cấu giống nhau dành cho cặp tình nhân chỉ khác màu kim cương, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy được sợi dây chuyền dánh cho nam sẽ dài hơn, sợi dây cũng dày hơn so với nữ.

Không sai! Cô thích sợi day chuyền này, cũng vô cùng hợp với cô và bảo bảo.

Mặc Âu nói với nhân viên bán hàng: "Tôi lấy cặp dây chuyền này"

Nữ nhân viên mỉm cười: "Tiểu thư đúng là người có mắt nhìn. Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất của nhãn hàng chúng tôi, do đích thân ông chủ nhà chúng tôi thiết kế"

Mặc Âu vừa nghe vừa vuốt ve sợi dây chuyền. Nghe nói sự kiện thiên nga đen khiến cho nền kinh tế đất nước bị chao đảo, vừa hay cả cô và bảo bảo đều có chung một mục đích là trở thành người điều khển, thống trị thế giới thương mại.

Cô bất giác cảm thấy hứng thú với người khắc chế ra sợi dây chuyền hỏi: "Ông chủ các người là ai thế?"

Nữ nhân viên nhiệt tình: "Ông chủ của chúng tôi là Phó Hạo"

Mặc Âu sững người, động tác vuốt ve sợi dây được thiết kế một cách tinh xảo như dòng điện bị ngắt kết nối mà dừng lại.

Phó Hạo?

Lão Phó Hạo kia vậy mà lại dám dấu cô mở một cửa hàng riêng rồi.

Vi phạm, quá vi phạm, xem tôi trừ lương anh như thế nào, có cửa hàng đẹp như thế mà không chịu giới thiệu với cô gì cả.



Đặc biệt, cửa hàng này mỗi tháng chắc chắn thu được lợi nhuận không hề nhỏ, chỉ cần nhìn số lượng khách ra vào trong cửa hàng hiện tại là biết tình trạng phát triển của nhãn hiệu hiệu này.

Quả là rất ăn khách.

Mặc Âu nói với nhân viên: "Gói lại cho tôi cặp dây chuyền này"

"Vâng"

Trong lúc đợi nhân viên tính tiền, Mặc Âu móc lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại cho Phó Hạo với một tâm trạng hết sức không hài lòng.

Anh mở cửa hàng kiếm thêm tiền mà không kéo tôi đi kiếm chung. Tôi xử anh chết.

Một giọng ngái ngủ từ đầu bên kia điện thoại vọng đến: "Bà chủ xinh đẹp, mới sáng sớm cô gọi tôi có chuyện gì?"

Mặc Âu gầm giọng: "Sáng sớm cái em gái nhà anh, mặt trời đã cao tới đỉnh đầu rồi mà anh không dậy đi làm, có muốn tôi trừ lương hay không?''

"Thôi nào! Tôi hôm qua thức trắng nguyên đêm vẽ một bộ trang sức mới, giờ mới được chợp mắt một lúc đã bị cô gọi hồn rồi''

Mặc Âu nghe anh nói đến thiết kế trang sức thì mới sực nhớ tới chuyện trọng điểm, ngữ khí lạnh xuống: "Phó Hạo! Sao anh không nói với tôi là anh có mở một nhãn hàng trang sức riêng hả?"

Phó Hạo vốn đang mơ mơ màng màng lại nghe thấy Mặc Âu nói vậy thì mặt đầy vẻ mộng bức.

Cái gì mà mở nhãn hàng trang sức riêng?

Anh có sao?

Mặc Âu nge thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới bắt đầu lên tiếng: "Này bà cô da trắng của tôi! Tôi mở nhãn hiệu trang sức riêng khi nào mà tôi không biết?"

Lần này đến lượt Mặc Âu ngớ người: "Anh không phải là người thiết kế ra đôi dây chuyền tình nhân thiên nga đen?"

"Là tôi"

Mặc Âu nghẹn họng: "Cái nhãn hiệu bán đồ trang sức này không phải của anh thì là của ai?"

Phó Hạo biết cô hiểu lầm liền thở dài một hơi: "Là nhãn hiệu của bà cô đấy"

"Nhưng bà tôi mất lâu rồi''

Phó Hạo: "............" Mất ngủ lại bị giày vò như vậy quả thật là một loại cực hình. Đại cực hình.
Danh sách truyện HOT