Chương 195: Chính cô ta đã hại chết con của tôi.
“Mẹ, con cảm thấy con vô cùng có lỗi với đứa bé, con không phải là một người mẹ tốt đúng không mẹ? Con đã không bảo vệ được đứa bé, lại còn không thể cho nó được một cái danh phận đàng hoàng. Con đúng là một người mẹ tồi mà! Con không muốn sống nữa, con muốn đi theo con của con…” Khuôn mặt Hoa Mộng Lan giàn giụa nước mắt, những giọt nước mắt long lanh như những hạt ngọc thi nhau rơi xuống.
“Đứa con gái ngốc nghếch này, người ta coi con là cái gai trong mắt, hận không thể ngay lập tức nhổ phắt cái gai là con đi. Con mà chết rồi, chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa của nó cả!” Bác cả vừa lau nước mắt, vừa vỗ về an ủi Hoa Mộng Lan.
Hoa Hiền Phương lặng người, chỉ biết đứng nhìn hai người họ diễn, không nói một lời nào.
Cô không biết đó là quỷ kế của hai mẹ con nhà bác cả, cô chỉ thấy rằng họ đang vô cùng đau lòng. Dù sao thì đứa bé này cũng là bùa hộ mệnh của Hoa Mộng Lan, giúp địa vị của cô ta cao hơn một bậc, “mẹ quý nhờ con” mà. Cô ta cũng chẳng ngu đến mức bày kế với đứa bé chỉ để hại cô. Mất đi đứa bé, cô ta chỉ còn nửa cái mạng, tuyệt đối chỉ có hại, không có lợi.
Lục Kiều Sam quay đầu, hung dữ nhìn cô chằm chằm: “Cô là cái đồ tiện nhân hạ đẳng, xấu xa, độc ác! Tất cả đều là lỗi của cô! Cái loại đàn bà nham hiểm, ác độc như cô nhất định phải bị xử lý bằng gia pháp, nhất định phải để cô đền mạng cho cháu ruột tôi!”
Những lời của Lục Kiều Sam khiến mẹ Hoa sợ ngây người, bà không thể tin được rằng cô ta lại chửi bới con gái của mình như vậy. Bà không nhịn được rùng mình vài cái, trong lòng tự đặt ra câu hỏi, liệu có phải tất cả người nhà họ Lục này đều đối xử tệ như thế với con gái yêu của mình không?
Lục Vinh Hàn nhạy bén nhận ra sự khác thường của mẹ Hoa, vội vã gọi người hầu: “Người đâu? Mau đưa cô cả về phòng. Chuyện này không cần nó phải xen vào làm loạn.”
“Bố!” Lục Kiều Sam nghe vậy tức đến mức giậm chân, cô ta muốn ở lại để có thể giúp Hoa Mộng Lan đòi lại công bằng. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Vinh Hàn liền im bặt, không dám nói gì nữa, không cam tâm đi theo người hầu về phòng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn.
Thấy bóng dáng Lục Kiều Sam đã khuất dần, Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt về phía mẹ Hoa, nói: “Bà thông gia, thật ngại quá, chỉ là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong bà thông cảm bỏ qua.”
“Thôi bỏ đi.” mẹ Hoa khoát tay áo, không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bà cảm thấy thương xót con gái của mình.
Từ nãy đến giờ cô Lục trầm mặc không nói lời nào, chỉ âm thầm quan sát mọi người. Sau đó cô ngẩng lên nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau vào họp thôi nào mọi người.”
Bà Lục gật đầu, kêu gọi mọi người vào phòng họp.
Bà đem vị trí ở giữa nhường lại cho cô Lục.
“Em gái chồng, em là người học cao hiểu rộng, lại công bằng thẳng thắn, chi bằng em chủ trì cuộc họp ngày hôm nay đi.”
Cô Lục cũng không từ chối, vừa nãy lúc cô mới tới, cô đã xem qua camera giám sát, đại khái có thể hiểu chút ít.
“Được rồi, từ giờ trở đi, không ai được phép khóc lóc ỉ ôi, mọi người phải biết, nước mắt không thể giải quyết được vấn đề.” Những lời này của cô Lục như nhắm vào Hoa Mộng Lan vừa khóc lóc sướt mướt.
Cô ta đưa mắt nhìn mẹ mình, hai người âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Đây chắc hẳn là nhân vật bí ẩn mà Lục Kiều Sam nói.
Vừa nhìn đã biết cô Lục này chắc chắn là một nhân vật lợi hại, hai người các cô nhất định phải cẩn thận đối phó, không thể để ra sai sót.
Hai người họ đi tới, nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Kiến Nghi, như thể họ mới là vợ và mẹ vợ của anh, còn Hoa Hiền Phương chính là tình nhân.
Hoa Hiền Phương thấy vậy cũng lười tranh giành với hai người đó, rảo bước đến phía đối diện họ, tự nhiên ngồi xuống.
Mẹ Hoa nhìn thấy toàn bộ việc vừa diễn ra, cảm giác khó chịu trong lòng bà lại dâng lên. Trong mắt bà lúc này, Lục Kiến Nghi đã ngoại tình với Hoa Mộng Lan, lại còn để cô ta ngang nhiên tới ức hiếp con gái mình, rõ ràng là không hề quan tâm tới con bé, hẳn là một người vô cùng trăng hoa.
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể nương tựa, chung sống cả đời?
Hơn nữa trong nhà lại còn có một cô chị chồng hung ác, đối xử với con bé như kẻ thù, luôn tìm cách bắt nạt, sỉ nhục, không để con bé sống yên ổn.
Không so sánh sẽ không có đau thương, rõ ràng Hứa Nhã Thanh tốt hơn Lục Kiến Nghi gấp trăm lần. Một người vừa tốt tính, nhiệt tình lại hòa đồng thân thiện, không hề có một chút cảm giác tính khí của đại thiếu gia. Nếu như ban đầu gả con bé cho cậu ta, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn ở với cái gia đình tồi tệ này nhiều.
Cô Lục nhìn lướt qua gương mặt, biểu cảm của từng người ở đây, có thể hiểu được ít nhiều họ đang nghĩ gì. Cô mở màn hình tinh thể lỏng phía sau lên, bên trong có đoạn video ghi hình của quán rượu.
“Những chuyện xảy ra ở hành lang, ngoài hai nhân vật chính ra không ai biết đã xảy ra chuyện gì cả. Hiện tại hai người lần lượt từng người nói đi, xem rốt cuộc có chuyện gì mà cả hai xô xát dẫn đến sự việc như bây giờ?”
Hoa Mộng Lan đan hai bàn tay vào nhau, nói: “Thôi thì Hiền Phương, em nói trước đi.” Có như vậy lát nữa cô ta mới làm cho mọi người tin vào cái “sự thật” mà cô ta đã tính toán từ trước.
Hoa Hiền Phương cũng không từ chối, chậm rãi, từ tốn nói: “Hôm đó vốn dĩ tôi đang chuẩn bị đi ăn cùng bố mẹ, đột nhiên bác cả và Hoa Mộng Lan đi tới, kéo tay tôi, nói là có chuyện cần nói rõ ràng với tôi, kêu tôi ra hành lang vắng người dễ nói chuyện. Tôi không biết là họ muốn nói chuyện gì nên cũng đi theo họ. Đi tới hành lang, Hoa Mộng Lan liền quay lưng hỏi tôi, có phải là trong lúc tôi ở cùng Lục Kiến Nghi đã nói xấu sau lưng chị ta có phải không. Tôi nghe vậy liền phản đối, nói tôi không phải là cái loại rảnh rỗi đi xen vào chuyện của người khác. Nhưng chị ta không tin, còn đột nhiên trở nên vô cùng kích động, nói rằng tôi đố kị vì Lục Kiến Nghi yêu thích chị ta, lạnh nhạt với tôi nên tôi muốn làm hại con của chị ta, còn muốn nhân dịp đó đuổi chị ta đi.”
Cô dừng một chút, nuốt nước miếng, lấy lại hơi rồi nói tiếp: “Mặc dù tôi đã giải thích rất nhiều lần răng tôi không phải loại người đó, nhưng chị ta vẫn không nghe, liều mạng dùng hai tay túm lấy tôi. Tôi sợ Hoa Mộng Lan kích động kéo tôi ngã nên luôn nắm lấy lan can. Tôi kêu chị ta buông tay ra, chị ta không những không buông, còn như lên cơn điên, dùng lực mạnh hơn để kéo tôi, làm rách cả ống tay áo của tôi. Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, tôi cũng không biết tại sao chị ta ngã xuống, không biết có phải lỗi do tôi hay không. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi không hề cố ý, tất cả những gì tôi làm lúc đó đều là phản ứng tự nhiên của bất kì ai khi bị người khác kéo, tôi chỉ muốn bảo vệ mình, không để chị ta kéo ngã…”
Hoa Hiền Phương dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, không hề đặt một chút tình cảm riêng tư vào đó, như thể nhân vật chính trong chuyện vừa rồi không phải cô, cô chỉ là người qua đường vô tình chứng kiến và kể lại.
Hoa Hiền Phương nói xong, cô Lục gật nhẹ đầu rồi dùng ra hiệu đến lượt Hoa Mộng Lan nói.
Hoa Mộng Lan giả bộ làm ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Hiền Phương, không lẽ chị rảnh rỗi đến mức tự dưng chạy thẳng đến quán rượu, chỉ để hỏi em một việc cỏn con là tại sao lại đi nói xấu sau lưng chị?”
“Tôi không biết, lúc đó nghe chị hỏi tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải kéo tôi ra hành lang vắng người để nói chuyện? Sao không hẹn toi ở quán trà hay tiệm cà phê để hỏi?” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Hoa Mộng Lan thút thít: “Hiền Phương, chị đã để em nói trước, vì chị tin em sẽ nói ra toàn bộ sự việc. Nhưng tại sao em lại bịa chuyện như vậy để lừa gạt mọi người? Rốt cuộc tại sao chị phải gọi một mình em ra hành lang để nói chuyện, tại sao em không nói hết ra?”
“Chị nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Cô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, không biết Hoa Mộng Lan đang bày trò gì.
Đôi mắt đào hoa của Lục Kiến Nghi híp lại, anh dùng ánh mắt thâm trầm, sắc bén nhìn hai người, hỏi: “Hai người đang diễn trò gì vậy? Còn không mau nói rõ ra hết đi?”
Hoa Mộng Lan cầm chiếc điện thoại di động ở trên bàn lên, nói: “Vốn dĩ chị vẫn còn nể tình chị em, nên chỉ gọi mình em ra để hỏi chuyện, bảo toàn danh dự cho em. Nhưng em lại cố tình không hiểu, còn thẹn quá hóa giận, quyết tâm hại chết con của chị. Gây chuyện đến mức này thì em đừng trách sao chị vô tình!”
“Hoa Mộng Lan, có việc gì thì chị cứ nói thẳng ra hết đi, cần gì phải vòng vo tam quốc thể hiện tình chị em giả tạo? Con thuyền tình nghĩa của chúng ta đã sớm bị chị nhấn chìm từ lâu rồi!” Hoa Hiền Phương không chút do dự nói. Rõ ràng cô ta tự hại chết con mình, còn cắn ngược lại, đổ hết mọi tội lỗi cho cô. Đã thế còn giả bộ làm người chị tốt bao che cho em gái mình. Ghê tởm! Đừng nói là tình chị em, ngay cả nhân tính của cô ta cũng bị chó tha đi rồi.
Nếu không phải nể tình cô ta đang mang thai cực khổ, cô đã sớm công khai hết toàn bộ chuyện xấu hại người mà cô ta làm, để cô ta phải hứn chịu quả báo về những gì mình đã làm.
Hoa Mộng Lan giả bộ đáng thương, như thể bị uất ức đến nỗi phải nói hết ra: “Được, nếu như em đã nói như vậy thì chị sẽ nói ra hết tất cả, sẽ không bao che cho em nữa. Hiền Phương, em mau tỉnh ngộ đi!”
Cô ta lắp điện thoại mình vào máy chiếu, chiếu tất cả hình ảnh bên trong điện thoại di động lên.
Tất cả hình ảnh bên trong đều là những hình ảnh vô cùng kinh dị, khủng bố và đẫm máu.
Thai nhi bị lột da, thai nhi bị ngâm trong formalin…
Những hình ảnh máu me khủng khiếp ấy đập thẳng vào trong mắt của mọi người.
Bác cả che miệng, kêu lên đầy sợ hãi: “Trời đất! Đây là cái gì vậy! Khủng khiếp quá..”
“Trước đây, ngày nào Hoa Hiền Phương cũng gửi qua facebook tôi những hình ảnh đáng sợ này để đe dọa, tra tấn tinh thần tôi.” Hoa Mộng Lan ôm lấy hai cánh tay, giả bộ sợ hãi: “Hôm nào cũng vậy, tôi vừa mở facebook ra thì ngay lập tức thấy những hình ảnh đáng sợ này. Tất cả đều là hình ảnh của thai nhi chưa không được sinh ra, khiến tôi ngày đêm mất ngủ, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, hoảng loạn. Tôi không biết tại sao em ấy lại phải đối xử với tôi như vậy nữa! Ngay lúc này, tôi vẫn còn cảm thấy lạnh gáy với những hình ảnh ấy dù đã nhìn thấy chúng rồi. Bây giờ tôi rất muốn đi chết!”
Nói xong, Hoa Mộng Lan ngồi ụp xuống đất, che hai tay lên mặt, gào khóc vô cùng đau lòng.
Hoa Hiền Phương thấy vậy thì cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô sợ đến ngây người, không phản ứng gì.