Chương 207: Gặp được anh trong đám đông.
“Chú ma vương, con về nhà rồi, đang chuẩn bị ăn cơm, mẹ con nấu canh sườn củ sen.”
Lục Kiến Nghi nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng rủ xuống bất giác cong lên
“Nhóc con, không ngờ con còn biết gõ chữ.”
“Lúc con ở An Kỳ, không chỉ học tiếng anh, mà còn học chữ Nguyệt Hạ và phiên âm.” Túi sữa nhỏ biểu hiện vô cùng đắc ý, không hề có một chút khiêm tốn.
Lục Kiến Nghi cảm thấy một chút ghen tị, con trai của Hứa Nhã Thanh lại thông minh, đáng yêu như vậy.
“Canh mẹ con nấu nhất định rất ngon.”
“Vâng, cực kì ngon, lần nào con cũng đều uống ba bát lớn.” Túi sữa nhỏ liếm liếm miệng, bụng cũng đói cồn cào.
“Vậy thì ăn cơm ngoan đi.” Lục Kiến Nghi trả lời
Túi sữa nhỏ trừng trừng đôi mắt: “Ngày mai, mẹ muốn đưa con đến Ocean World chơi, sau đó sẽ quay về Thành Đô.”
Lục Kiến Nghi lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Vậy chúc con đi chơi vui vẻ.”
Sau khi trở về phòng làm việc, anh đem bức ảnh mà túi sữa nhỏ gửi cho anh chuyển vào trong máy tính.
Trên tường bàn làm việc của anh, có hai bức phác thảo được đóng khung cẩn thận, là những bức vẽ được Hoa Hiền Phương vẽ vào bốn năm trước, đó cũng là những thứ duy nhất mà cô để lại cho anh.
Cuộc hôn nhân của anh và Hoa Hiền Phương chỉ vỏn vẹn ba tháng, những điều còn lưu lại chỉ có hồi ức.
Không tổ chức đám cưới.
Không chụp ảnh cùng nhau.
Không quay video cùng nhau.
Thậm chí còn chưa từng cùng nhau đến Cục dân chính đăng kí kết hôn!
Anh chỉ có duy nhất một tấm ảnh, chính là tấm ảnh trên tờ giấy đăng kí kết hôn.
Đó là lần duy nhất họ ở trong cùng một khung hình.
Anh nhìn tấm hình trên tường, rồi lại nhìn tấm ảnh trong máy tính, nhìn rất lâu, đột nhiên, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt ưu sầu của anh.
Anh nhấc điện thoại lên gọi cho thư ký: “Đặt cho tôi hai vé ngày mai đến Ocean World.”
…..
Ngày hôm sau, túi sữa nhỏ đã dậy từ rất sớm.
Hứa Nhã Thanh có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, không thể cùng họ đi chơi, vì thế đã chủ động dậy rất sớm để nấu bữa sáng.
“Wow, hôm nay là ba nấu đồ ăn sáng, còn có bò bít tết nữa sao?” Túi sữa nhỏ chép chép cái miệng nhỏ, lộ ra bộ dạng của một con mèo con ham ăn. Truyện One chúc các bạn dọc truyện vui vẻ
Mẹ không biết nấu bò bít tết, nhiệm vụ quan trọng như là nấu bò bít tết này đều là do ba làm hết.
Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh cười dịu dàng.
Là con trai của một gia đình giàu có, có thể xuống bếp nấu cơm đã là chuyện vô cùng hiếm thấy, hơn nữa tay nghề còn có thể so sánh với đầu bếp ba sao của Michelin, đúng là cực kì hiếm.
Hứa Nhã Thanh đúng là một trong những người hiếm hoi.
Nhưng mà, anh chỉ nấu cho cô và túi sữa nhỏ ăn, ngay cả người của nhà họ Hứa còn chưa có được vinh hạnh nếm thử tài nấu ăn của anh.
“Hôm nay ba không thể cùng hai người đi Ocean World, vì vậy ba đã làm bữa ăn sáng thịnh soạn này để đền bù cho hai người.” Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê hoặc, lấy đĩa bò bít tết để trước mặt vợ và con trai.
“Cảm ơn ba, con ăn đây.” Hoa Hiền Phương cười vui vẻ, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Bốn năm qua, Hứa Nhã Thanh như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô, giúp cho nỗi đau mà Lục Kiến Nghi để lại trong cô dần dần được chữa lành.
Thế nhưng, cô biết Hứa Nhã Thanh đối xử với cô chỉ có tình thân và tình bạn, không hề có tình yêu.
Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc đến, nhưng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô lờ mờ đoán ra được trong tim anh luôn ẩn giấu hình bóng của một người con gái.
Người con gái đó tuyệt đối không phải là cô.
Ai cũng đều có quá khứ, cô cũng vậy, vì thế không có gì phải so đo tính toán cả.
Lúc bọn họ đến Ocean World, đã hơn mười giờ, mà Lục Kiến Nghi đã vào ngay khi công viên vừa mới mở cửa, anh dẫn Lục Sênh Hạ cùng đi.
“Anh à, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao?” Lục Sênh Hạ nhìn anh, luôn cảm thấy có cảm giác kì quái nhưng không thể nào diễn tả được.
Kể từ khi chị dâu mất, anh chỉ về nhà mỗi tháng có một lần, lúc về thì lại nhốt mình ở trong phòng, trầm mặc như một pho tượng, lạnh nhạt như một núi băng, chán chường như bếp lò không có lửa.
Điều đáng sợ hơn, có lúc lại tùy tiện ngồi một chỗ cả buổi chiều, như một người mất hồn, cứ như thê mà bất động.
Hôm nay anh ấy chủ động gọi điện thoại muốn đưa cô đến thành phố Dương Hà, còn muốn đưa cô đi Ocean World chơi, quả thật rất kì lạ.
Không phải là anh ấy muốn tự tử chứ, hơn nữa còn muốn nói vĩnh biệt với cô?
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô: “Chơi vui vẻ, đừng hỏi nhiều.”
“Ừ.” Lục Sênh Hạ không dám hỏi nhiều, chỉ sợ quấy rầy đến nhã hứng của anh, lại làm anh không vui.
Chuyện cô cần làm là lặng lẽ quan sát, nếu như phát hiện có điều gì bất thường, thì nhanh chóng báo với người nhà.
Hai người đi xem cá heo trước.
Vừa mới nghỉ hè, nên mọi người dẫn theo con cái đến Ocean World rất đông.
Lục Sênh Hạ đứng trước hàng rào chắn nhìn đàn cá heo.
Lục Kiến Nghi lấy điện thoại di động ra, gửi cho túi sữa nhỏ một tin nhắn trên Facebook: “Hôm nay chú dẫn em gái đến Ocean World chơi, có muốn gặp mặt không, cùng nhau đi ăn kem trái cây.”
Túi sữa nhỏ không trả lời, vì quá ham chơi nên không thấy tin nhắn.
Anh lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên, trong đám đông anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ.
Cô có mái tóc ngắn ngang cổ và hơi gợn sóng, nhìn thì có vẻ già giặn nhưng lại rất thanh tú, khuôn mặt lại xinh đẹp dịu dàng, cực kì quen thuộc, là khuôn mặt luôn khắc sâu trong tâm trí anh bốn năm qua, khiến anh mơ thấy mỗi đêm.
Cả cơ thể như chấn động kịch liệt, có cả sự kinh ngạc, anh chỉ sợ là bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm.
Anh chớp mắt thật mạnh, nhưng cô vẫn ở đấy, đứng dưới tán cây, thật xa nhưng rất rõ ràng.
Cô dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi từ từ quay mặt lại.
Ánh mắt họ giao nhau ở khoảng cách xa, cách nhau bởi đám đông náo nhiệt, cách nhau bởi ánh mặt trời chói chang.
Trong nháy mắt!
Chỉ trong tích tắc, anh nhanh chóng bị đám đông cản lại.
Nhưng trong một khoảnh khắc, đã đủ rồi!
Anh lao đến như một cơn lốc xoáy, cả trái tim như muốn nổ tung.
Là cô, là cô, là cô!
Trong lòng anh liên tục hét lên ba tiếng, thần kinh toàn thân đều run lên một cách hưng phấn.
Anh dường như chỉ cần một phút thì đã nhanh chóng chạy đến dưới tán cây.
Nhưng ở đây chẳng có gì ngoài bầu trời đầy hoa rơi, rải đầy trên bãi cỏ.
“Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương.”
Anh hét lên, tìm kiếm xung quanh.
Trước mắt anh, vô số khuôn mặt hiện lên, giống như những quả bóng nhiều màu sắc không ngừng chớp động, lay động dưới tầm mắt anh.
Nhưng không có gương mặt mà anh quen, không có khuôn mặt anh đang tìm kiếm.
“Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương.”
Anh bắt đầu tìm kiếm điên cuồng, không muốn hy vọng nhỏ nhoi vừa mới nhen nhóm đã vụn tắt, cho dù chỉ là linh hồn của cô, anh cũng muốn bắt lấy.
Nhưng trong đám đông vẫn là những khuôn mặt lạ lẫm.
Tầm mắt của anh bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả khuôn mặt như dần trở thành những hình ảnh nhạt nhòa, hóa thành những lưỡi đao sắc nhọn mà cứa từng nhát từng nhát vào trái tim anh, đau đến mức trán cũng đổ mồ hôi, đầu gối cũng run lên.
Trong một góc của Beluga Pavilion, có một đôi mắt vẫn đang lén nhìn trộm anh, trong đôi mắt đó tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ.