Chương 310: Có thể giúp tôi giữ bí mật không?.
Lục Kiến Nghi vươn tay ra đặt lên bụng Hoa Hiền Phương rồi nói: “Vợ ơi, em muốn ăn cái gì thì nói cho anh biết. Bây giờ một mình em ăn cho ba người, nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Hoa Hiền Phương nở một nụ cười rồi nói: “Biết rồi.”
Túi Sữa Nhỏ vừa học xong một tiết toán, cậu bé đi xuống dưới lầu rồi nói: “Bố ma vương, vì sao bố lại sờ bụng mẹ, có phải là trong bụng mẹ có em bé nhỏ không?”
Lục Kiến Nghi thả tay xuống rồi ôm cậu bé lên đùi mình: “Chờ sang năm mẹ sẽ sinh cho Túi Sữa Nhỏ một cô em gái và một cậu em trai nhé, chịu không?”
“Vâng.” Túi Sữa Nhỏ cười ha hả rồi gật đầu, nếu như bố ma vương đã nói thế thì chắc chắn trong bụng mẹ đã có em rồi.
Ba người ăn xong cơm tối thì Hoa Hiền Phương đi về phòng nằm nghỉ.
Đây là mệnh lệnh của Lục Kiến Nghi.
Ba tháng đầu phải chú ý nhiều, nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thai cho cẩn thận.
Cô có chút nhàm chán nên cầm tạp chí lên xem.
Lục Kiến Nghi dẫn con trai đi ra vườn đánh bóng chày, đánh xong thì về kể chuyện cổ tích cho hai đứa bé trong bụng.
Dưỡng thai phải dưỡng từ lúc còn phôi thai.
Lục Kiến Nghi kể rất sinh động, Hoa Hiền Phương nhìn bộ dạng chăm chú của anh thì không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Bây giờ hai đứa bé còn chưa có lỗ tai, hoàn toàn không nghe được.”
“Không nghe được nhưng có thể cảm giác được. Con của anh chắc chắn sẽ thông minh hơn đứa trẻ bình thường gấp trăm lần.” Lục Kiến Nghi nhíu mày rồi nói một cách kiêu ngạo.
“Chỉ cần không phải là hai đại ma vương bá đạo là được.” Hoa Hiền Phương lẩm bẩm một câu.
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra rồi vuốt đầu của cô mà trả lời: “Bá đạo cũng cần vốn liếng đó.”
Hoa Hiền Phương đồng ý với câu nói này, Lục Kiến Nghi đúng là có tư cách, ngay cả lúc anh bá đạo cũng khiến người ta thích thú.
Ngày hôm sau, cô dẫn theo Túi Sữa Nhỏ đi tới biệt thự của Hứa Nhã Phượng.
Túi Sữa Nhỏ nhìn thấy Hứa Nhã Phượng thì vô cùng vui vẻ, cậu nhóc nhào vào lòng cô ấy rồi nói: “Cô ơi.”
Hứa Nhã Phượng bế cậu bé lên rồi hôn lên đôi má mũm mĩm của cậu: “Có nhớ cô không nào?”
“Có chứ, cháu nhớ cô lắm, còn nhớ ba nữa, khi nào ba mới về nước ạ?” Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu hỏi.
“Chờ anh ấy xử lý xong chuyện của công ty thì sẽ trở về. Ba về rồi thì chắc chắn sẽ tới thăm Tiểu Quân đầu tiên.” Hứa Nhã Phượng cười nói.
Cô ấy để Khải Liên dẫn cậu bé đi ra vườn chơi, rồi dẫn Hoa Hiền Phương vào phòng.
Lần này Hoa Hiền Phương cũng đi vào một căn phòng trống trải, nhưng cuối hành lang lại có tận hai cánh cửa.
Hoa Hiền Phương mê mang, không biết nên mở cửa nào.
Cô xoay người thì thấy có hai bóng người, bọn họ đến gần thì cô mới thấy rõ, một là Lục Kiến Nghi, một là Thời Thạch.
“Lục Kiến Nghi, anh Thạch, sao hai người lại ở đây.”
Hai người họ không trả lời, cứ như không nhìn thấy Hoa Hiền Phương vậy mà tự mình đi về phía trước.
Khi đi tới cửa thì một người đi vào bên trái, một người đi vào bên phải.
Cô muốn đi vào theo nhưng cửa lại đóng phịch một cái.
Cô không nhìn thấy người nhưng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, bọn họ đang gọi cô.
“Hiền Phương, đến chỗ anh nào.”
“Không, phải tới chỗ anh, anh vẫn luôn chờ em.”
Hoa Hiền Phương bàng hoàng, do dự. Không biết đến cùng mình nên làm gì.
“Cô gái ngốc, do dự gì thế hả, mau tới đây.” Lục Kiến Nghi hô lên.
“Không Hiền Phương, đừng để ý tới anh ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh mới là người yêu em nhất, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất hạnh phúc.” Thời Thạch kêu lên.
Đầu của Hoa Hiền Phương lại bắt đầu đau.
Hai cánh cửa trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như sắp biến mất.
Hoa Hiền Phương cắn răng rồi chạy về phía Lục Kiến Nghi.
Cửa bị đẩy ra, trong đó có vô số hình ảnh, chiếu trước mặt cô như một cuộn phim.
Có cảnh tượng ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, cũng có ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.
Một lúc lâu sau, Hứa Nhã Phượng đánh thức cô dậy.
“Cậu thấy được cái gì?”
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, trong đôi mắt cô lóe lên vẻ thâm trầm: “Vẫn là cánh cửa kia, tôi không đẩy ra được.”
“Không sao, từ từ là được.” Hứa Nhã Phượng an ủi.
Hoa Hiền Phương ngồi dậy rồi vuốt cái đầu đau nhức.
“Mỗi lần tiến vào trạng thái thôi miên thì đầu tôi sẽ rất đau, tôi có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục không?”
“Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tớ luôn ở Long Minh, cậu muốn tới thì gọi điện thoại cho tớ.” Hứa Nhã Phượng nói nhỏ.
Lúc bọn họ đi xuống thì Túi Sữa Nhỏ đang ở trong sảnh, cậu bé đang thảo luận chuyện mặt nạ da người với Khải Liên.
“Dì Khải Liên, dì bảo mặt nạ da người trong phim thật sự tồn tại ạ?”
Khải Liên mỉm cười rồi nói: “Bây giờ kỹ thuật phát triển, có thể mô phỏng được mặt nạ giống da người như đúc. Cho nên đừng tùy tiện dùng kỹ thuật bảo mật bằng gương mặt, không đáng tin.”
Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện kho bảo hiểm bị trộm lúc trước, chính là do kẻ trộm làm mặt nạ giống phó giám đốc Cao như đúc mới vào được.
Nếu như có một người có kỹ thuật cao, lại đeo mặt nạ 3D thì có thể giả mạo một người khác dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn tạo ra mặt nạ đấy thì không có mười mấy tỷ thì không được.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Hoa Hiền Phương dẫn con trai về nhà.
Gia sư đã tới, dẫn theo cậu bé đi lên lầu học bài. Cô thì ngồi ở ven hồ, nằm trên ghế dài mà nhìn hồ trước mặt.
Một lát sau, cô giơ tay lên vuốt ve bụng dưới vẫn còn bằng phẳng mà không nhịn được vui mừng.
Cô vẫn rất hi vọng mình và Lục Kiến Nghi có thể có một đứa bé, bây giờ cuối cùng đã được như ý muốn.
Hoa Hiền Phương muốn bảo vệ hai đứa bé này thật tốt, ai cũng đừng hòng khiến bọn họ tổn thương.
Ngày hôm sau là sinh nhật của bà Lục.
Đương nhiên Lục Kiến Nghi phải quay về chúc mừng.
Cân nhắc tới chuyện Hoa Hiền Phương mất trí nhớ nên anh cũng không nói với cô. Chỉ thay cô chuẩn bị quà cáp xong xuôi mà thôi, đó là một vòng tay kim cương được đặt riêng.
Bà Lục không thích Hoa Hiền Phương, dù cô đã trở thành nhà thiết kế châu báu nổi tiếng thì bà ta cũng không ưa cô.
Bà ta chỉ liếc vòng tay một cái rồi để sang bên cạnh.
Hoa Hiền Phương cũng không quan tâm, dù sao cô cũng không cần đạt được sự tán thành của người mẹ chồng này.
Lục Kiều Sam vẫn luôn lén lút quan sát Hoa Hiền Phương, hôm đó cô ta đã nhìn thấy bà cụ và Hoa Hiền Phương đi vào phòng bắt mạch.
Lúc đi ra thì Lục Kiến Nghi ôm cô một cách cẩn thận, vẻ mặt thì vui mừng, bà cụ cũng cười không khép được miệng.
Lục Kiều Sam không kìm được mà nghĩ tới một khả năng, Hoa Hiền Phương đã mang thai.
Bà cụ và Lục Kiến Nghi muốn tạm thời giữ bí mật, không công khai chuyện này.
“Hoa Hiền Phương, lát nữa có cua mà cô thích ăn nhất, nhớ ăn nhiều một chút.” Cô ta cố ý nói.
Hoa Hiền Phương mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của chị, dạo này tôi đang điều dưỡng thân thể không thể ăn đồ có tính hàn.”