Chương 324: Xét tội Hoa Hiền Phương.
Bà Lục sốt ruột vô cùng, “Kiều Sam, con bình tĩnh lại đi! Mẹ sẽ về mở cuộc họp gia đình, vạch tội người phụ nữ kia. Cho dù có phải liều cái mạng này, mẹ cũng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con và tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ kia tác oai tác quái ở nhà họ Lục. ”
“Bố và bà nội đều che chở cho cô ta, cho dù cô ta có gây ra tội ác tày trời gì đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ nghiêng về phía cô ta. Từ khi cô ta đặt chân vào nhà họ Lục, cô ta liền làm đủ trò hãm hại con. Con và Tần Nhân Thiên tình cảm vốn vô cùng tốt, còn chuẩn bị kết hôn với nhau. Nhưng cô ta lại lén quyến ru” Tần Nhân Thiên, khiến anh ấy hủy hôn ước với con. Cô ta không ngừng châm ngòi ly gián, nói xấu con, khiến con và Kiến Nghi trở mặt thành thù. Khiến bố và bà ngoại hiểu nhầm con, ghét bỏ con. Cô ta dựa vào việc nhà họ Lục thiên vị mình, không chút kiêng nể hãm hại con, mưu toan dồn con vào chỗ chết. Bây giờ còn không ngại lập mưu hại chết con của con.”
Lục Kiều Sam bật khóc thảm thiết “Không ai chịu tin con cả. Tất cả bọn họ đều nói đây là chuyện ngoài ý muốn, con không thể báo thù cho con của mình, không thể tự tay đâm chết kẻ thù của mình, con sống còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng chết luôn cho xong. ”
Lục Vinh Hàn khẽ nhăn mặt, ông ta hiểu tính cách của Lục Kiều Sam. Từ bé cho đến lớn, cho dù chỉ bị thương một chút, cô ta cũng sợ đến chết, sợ mình sẽ chết.
Vẻ mặt của Lục Vinh Hàn lập tức trở nên nghiêm túc, “Bố chỉ tin vào chứng cứ, không bao giờ nghi ngờ một cách vô căn cứ. Nếu con nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Hoa Hiền Phương thì đi tìm chứng cớ đi, đừng đứng ở đây làm chuyện vô nghĩa. Nếu không có chứng cứ, cho dù con có nhảy xuống, bố cũng chỉ tin đó là chuyện ngoài ý muốn. ”
Khuôn mặt Lục Kiều Sam lập tức tái mét lại, “Viên bi rơi ra khỏi túi của con cô ta, không phải là bằng chứng sao?”
“Tiểu Quân chỉ là một đứa bé, cho dù không cẩn thận làm rơi mấy viên bi thì chỉ cần con cẩn thận một chút, không giẫm lên chúng thì sao có chuyện xảy ra được chứ!” Lục Vinh Hàn bình tĩnh nói, rồi nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ hành động, nhân cơ hội kéo Lục Kiều Sam xuống.
Lục Kiều Sam nhếch miệng nơ nụ cười, “Viên bi rơi vào cỏ sao con có thể nhìn thấy được, Hoa Hiền Phương biết được điểm này, cho rằng mọi người sẽ không nghi ngờ một đứa nhỏ, cho nên mới xúi giục nó. Nó tuy rằng mới chỉ ba tuổi nhưng cực kỳ thông minh, chuyện gì cũng biết. Vả lại nó cũng rất nghe lời Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương sai bảo nó làm vậy cũng chẳng khó khăn gì. ”
Lục Vinh Hàn cố kéo sự chú ý của cô ta vào mình, để vệ sĩ có cơ hội tiếp cận cô ta.
“Bố đã hỏi Hạ Sênh, là con bé đưa bi cho Tiểu Quân, chẳng lẽ con nghi ngờ cả Hạ Sênh hay sao?”
“Hạ Sênh là em gái của con, sao con có thể nghi ngờ nó được chứ.” Lục Kiều Sam cong môi.
Mặc dù bà Lục vô cùng lo lắng, nhưng đầu óc bà vẫn vô cùng tỉnh táo, trong mắt bà lóe lên một tia quỷ dị, ““inh Hàn, ông có thuyết phục Kiều Sam như thế nào cũng vô ích thôi! Tốt hơn hết là đồng ý tổ chức một cuộc họp gia đình để điều tra chuyện này, nếu tìm ra được bằng chứng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Kiều Sam nhất định sẽ bình tĩnh trở lại. ”
Lục Vinh Hàn cân nhắc một lúc rồi khẽ gật đầu, “Vậy cứ làm như bà nói đi, mau bảo nó xuống đi.”
Bà Lục ra hiệu cho con gái: “Kiều Sam, bố con đã đồng ý điều tra chuyện này rồi. Con mau xuống đi. Cô ta còn ước con chết không được, con làm vậy chẳng phải đúng ước muốn của cô ta hay sao, hung thủ giết hại con của con cu”ng chẳng chịu trừng phạt. ”
“Mẹ…” Lục Kiều Sam khóc và nhảy xuống đất, sau đó lao vào vòng tay của mẹ. Thực ra, cô ta đang vô cùng vui sướng.
Bước đầu tiên đạt được.
Bước thứ hai là kết tội Hoa Hiền Phương.
Sau khi trở về, bà Lục lập tức gửi mail, tổ chức họp gia tộc nhằm phán tội Hoa Hiền Phương.
Bà cụ mặt vô cùng khó chịu, gọi con trai vào trong phòng.
Bà Lục không biết hai người họ đang nói gì, nhưng dù sao lần này bà ta nhất định phải cho Hoa Hiền Phương một bài học để sau này khi đứng trước mặt bà ta và con gái cô ta tỏ ra biết điều một chút.
Hoa Hiền Phương sớm đã chuẩn bị tốt, từ hôm qua sau khi nghe thấy những lời bà Lục nói cô đã hiểu mẹ con bọn họ nhất định sẽ không để cô yên.
Cô nhỏ nhà họ Lục thân là giáo sư tâm lý học tội phạm kiêm chánh án tòa án cấp cao nghiễm nhiên trở thành thẩm phán cho cuộc điều tra này.
Hoa Hiền Phương cũng chẳng còn xa lạ với cô ấy nữa, vụ tranh chấp giữa cô và Hoa Mộng Lan bốn năm trước cũng do cô ấy xử lý.
Người cô kia nhìn cô, sau đó nhìn Lục Kiến Nghi, khẽ cười, “Tình cảm của hai đứa tốt hơn bốn năm trước nhiều nhỉ!”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai Hoa Hiền Phương, “Cô à, vợ cháu vẫn cần nhờ chị giải oan đấy!”
Bà Lục từ bên cạnh đi tới, sợ cô chị dâu bị bà bà cụ sai bảo, thiên vị Hoa Hiền Phương nên cố tình nói to: “Cô nhỏ à, Kiều San là cháu gái ruột của cô, cô nhất định phải giúp con bé đòi lại công bằng, vạch trần những kẻ lòng dạ rắn rết kia.”
Bà ta cố tính nhấn mạnh ba chữ cháu gái ruột, ý đồ muốn dùng tình thân tới đả động người cô kia.
Người cô kia khẽ liếc bà ta một cái, “Chị dâu, chị đừng lo lắng, em nhất định sẽ xử lý công bằng.”
Cuộc họp gia đình lần này được tổ chức ở nông trại Phượng Vĩ.
Mợ hai và mợ ba nhà họ Lục cũng đến dự, và những người còn lại không thể đến sẽ tham dự cuộc họp qua video.
Lục Kiều Sam xuất viện, cô ta khăng khăng muốn tham gia cuộc họp, bà Lục muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Các bà mợ cũng biết mâu thuẫn giữa cô ta và Hoa Hiền Phương.
Không nhắc tới chuyện Tần Thụy lúc trước, chỉ riêng chuyện lúc trước cô ta đưa những người phụ nữ khác vào nhà, ép Hoa Hiền Phương bỏ đi, hai người bọn họ còn có thể ở chung với nhau mới là lạ.
“Kiều Sam, oan gia nên giải không nên kết. Dù sao con với nó cũng là chị chồng em dâu, cũng không thể giống kẻ thù mãi thế được.”
Lục Kiều Sam cảm giác sống mũi cay cay, cô ta vừa khóc vừa nói, “Mợ hai, con cũng đã đi lấy chồng rồi, con so đo với cô ta làm gì chứ, là cô ta không chịu bỏ qua cho con, một mực muốn dồn con vào chỗ chết.”
“Đây vốn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mấy viên bi đó do trẻ con không may làm rơi cũng không phải do con bé cố tình ném xuống.” Mợ ba xen vào nói.
“Nhưng do chính cô ta sai bảo thằng bé ném bi xuống đất.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi nói.