Chương 331: Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Bà cụ ấn vào huyệt nhân trung của Hoa Hiền Phương, cô lập tức tỉnh lại.
Lục Kiến Nghi ôm cậu bé vào trong phòng khách.
Ngay khi đứa bé vừa rơi xuống anh liền nhảy lên trên đệm hơi, đỡ lấy đứa bé, rồi cùng nhau lăn xuống đệm hơi.
“Mẹ ơi!” Túi Sữa Nhỏ nhỏ giọng gọi một tiếng, bàn tay nhỏ bé cẩn thận ôm lấy Lục Kiến Nghi.
Nghe thấy tiếng gọi của con, đôi mắt ảm đạm trống rỗng của Hoa Hiền Phương lập tức tràn đầy ánh sáng.
“Tiểu Quân!” Cô vươn tay ra, đón lấy cậu bé từ trong ngực Lục Kiến Nghi rồi ôm chặt vào trong lòng, nước mắt rơi như mưa.
Lục Kiều Sam cảm thấy vô cùng thất vọng, thằng con hoang này đúng là mạng lớn, vậy mà lại không ngã chết.
Bà Lục đưa mắt ra hiệu cho cô ta giả vờ bất tỉnh nhầm thoát thân.
Cô ta lập tức hiểu ý, hét lên một tiếng, “Đầu con đau quá!” Sau đó ngã xuống đất.
Bà Lục gọi người hầu tới để họ đưa cô đi nhưng Lục Kiến Nghi sao có thể buông tha cho cô ta được chứ, anh thô báo túm cô ta lên, trực tiếp kéo ra khỏi phòng.
Bà Lục ở phía sau thét chói tai, “Lục Kiến Nghi anh làm gì vậy hả? Chị anh ngất rồi, tôi phải đưa con bé vào viện.”
Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay của Lục Kiều Sam, hơi dùng chút lực, Lục Kiều Sam lập tức đau đến thét chói tai.
Khóe miệng Lục Kiến Nghi lập tức gợi lên nụ cười đầy sự trào phúng, “Chút diễn xuất này mà cũng đòi lừa tôi?”
Lục Kiều Sam thấy mình bị vạch trần thì che bụng mình lại, giả vờ đau bụng, “Ôi, bụng tôi đau quá, tôi mới sẩy thai xong, nhất định là bị xuất huyết rồi!”
Hoa Hiền Phương chạy tới, giơ tay lên tát mạnh vào mặt cô ta một cái, “Đừng có giả vờ, Lục Kiều Sam cho dù hôm nay cô có giả vờ như thế nào cũng không thoát được đâu!”
“Con đàn bà ti tiện này, mày lại dám tát tao!”
Lục Kiều Sam tức đến muốn hộc máu, giơ chân lên định đạp vào bụng Hoa Hiền Phương. Vừa rồi không thể khiến cô ta sinh non, vậy bây giờ cô ta sẽ khiến ả sinh non.
Lục Kiến Nghi nhanh tay nhanh mắt, cô ta chưa kịp đạp vào bụng Hoa Hiền Phương đã bị anh ném ra ngoài, rồi ngã lăn trên mặt đất vài vòng, rên rỉ không thể nhúc nhích.
Bà Lục hoảng sợ thét chói tai, “Kiến Nghi, anh điên rồi à, sao anh có thể vì người ngoài mà làm tổn thương chị mình như thế chứ!”
Lục Kiến Nghi nhìn bà đầy lạnh lẽo, “Nếu mẹ xem vợ con và con của con là người ngoài, như vậy từ bây giờ trở đi, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ. Từ bây giờ về sau, mẹ không còn là mẹ của con, con cũng không phải con của mẹ, còn ả đàn bà điên này, càng không có quan hệ gì với con hết.”
Giọng nói của anh lạnh lùng vô cùng, giống như băng tuyết, không có một chút hơi ấm nào cả khiến cả người anh trở nên vô cùng băng giá.
Bà Lục rùng mình một cái, “Tôi là mẹ của anh, mang nặng đẻ đau anh mười tháng trời, nuôi anh lớn nhưng sao anh có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy chứ?”
Bà ta còn chưa nói xong, Lục Vinh Hàn đã quát vào mặt bà ta, “Bà nhìn lại mình xem có ra dáng một người mẹ hay không? Vì bảo vệ đứa nghiệt tử làm nhiều việc ác này bà cũng biến thành kẻ điên rồi!”
Khuôn mặt bà Lục lập tức vặn vẹo đến mức đáng sợ, “Kiều Sam trở nên như vậy chẳng phải do các người. Ả đàn bà này hại nó mất con, đau lòng muốn chết. Nhưng các người chẳng ai tin tưởng nó, không có ai lên tiếng vì nó, nếu như nó không làm ra hành động quá khích như vậy có thể ép Hoa Hiền Phương nói ra sự thật sao?”
Lục Vinh Hàn cạn lời, ông ta đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với bà ta.
Bà cụ xua xua tay, “Giải tán đi, mặc kệ mẹ con bọn họ.”
Đối với hai mẹ con nhà này, bà cụ cũng không còn gì để nói.
Lục Kiến Nghi cùng Hoa Hiền Phương mang con trai đi bệnh viện, đứa bé không có gì nghiêm trọng chỉ là trên người có vào vết thương do Lục Kiều Sam đánh.
Sự thù hận trong lòng Hoa Hiền Phương giống như nước sống cuồn cuộn liên miên không dứt.
Chưa có ai dám làm thương cho con của cô, cô nhất định không để Lục Kiều Sam được yên.
Bà Lục cũng đưa Lục Kiều Sam đến bệnh viện, nếu như cô ta không giả vờ bị bênh, giả vờ tội nghiệp thì đừng mong tránh được chuyện này.
Sau khi trở về, bà ta lập tức giả vờ sốt ruột, lo lắng: “Bác sĩ nói Kiều Sam bị trầm cảm rất nghiêm trọng, không thể lại kích thích con bé.”
Cô nhỏ cực kỳ nghiêm túc nói, “Chị dâu, chị có biết Kiều Sam đã phạm phải tội mưu sát rồi không, không phải giả bệnh là có thể thoát tội được đâu.”
Bà Lục bĩu môi, “Kiều Sam chỉ là tinh thần thất thường mới làm ra hành động quá khích như vậy. Hoa Hiền Phương phạm tội mưu sát mới đúng, chính cô ta cũng nhận tội rồi, sao cô chưa bắt nó đi?”
“Đó không thể gọi là phạm tội, mà phản ứng nguy cấp lúc bị người khác uy hiếp, chuyện này không thể trở thành chứng cứ được.” Cô nhỏ sửa lại lời bà ta.
Gân xanh trên trán bà Lục không ngừng nổi lên, “Cô nhỏ, ngay cả cô cũng thiên vị cho Hoa Hiền Phương?”
“Em không thiên vị ai cả, em chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô nhỏ nói xong liền đứng dậy khỏi sofa, “Bà cụ triệu tập hội nghị gia tộc vào tối nay, chị tự giải quyết cho tốt đi.”
Bà Lục chấn động, cô em chồng vừa nói cho bà đó là hội nghị gia tộc chứ không phải là hội nghị gia đình bình thường.
Ở nhà họ Lục, hội nghị gia định sẽ do nữ chủ nhân tổ chức, thành viên chủ yếu là con dâu, cháu dâu trong nhà, chủ yếu giải quyết mâu thuẫn trong gia đình.
MÀ hội nghị gia tộc, con trai cháu trai đều phải tham gia, chủ yếu bàn luận chuyện lớn trong gia tộc, bao gồm cả việc ly dị.
“Bà cụ muốn làm cái gì chứ?” Bà ta hỏi, chẳng lẽ bọn họ đã nhìn rõ, muốn giải oan cho Kiều Sam sau đó đuổi Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà?
Cô nhỏ không trả lời mà đi thằng lên trên lầu.
Trong lòng bà Lục tràn ngập nghi vấn, bà xoay người đi ra ngoài tìm mợ hai mợ ba để thám thính tin tức.
Mợ hai và mợ ba đang ngồi uống trà với Tư Mã Ngọc Như trong hoa viên.
Tư Mã Ngọc Như buổi chiều mới đến nông trại, đối với những việc điên cuồng mà Lục Kiều Sam làm ra bà ta đã nhìn thành thói quen.
Bà Lục nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như thì mày khẽ nhíu lại.
Bà ta và Lục Vinh Hàn cãi nhau người vui vẻ nhất chẳng ai ngoài Tư Mã Ngọc Như cả. Nhất định là cô ta đang vui mừng khi hai mẹ con bà ta gặp họa.
“Trong nhà có ả đàn bà thích gây sóng gió khiến cả nhà náo loạn không yên. Mong là buổi hội nghị gia tộc hôm nay có thể đem con sâu mọt đó đuổi đi, bớt gây phiền toái cho nhà họ Lục.”
Mợ hai đánh giá nhìn bà ta một cái, “Chị dâu, chị vì Kiều Sam mà đối đầu với cả nhà họ Lục, chị thấy đáng sao?”
Khuôn mặt bà Lục tái mét lại, “Kiều Sam là con gái của tôi, tôi không vì nó chẳng lẽ bảo vệ ả đàn bà độc ác kia sao? Các mợ cũng có con gái, nếu đổi lại là các mợ, các mợ sẽ làm thế nào?”
Mợ ba nhún vai, “Nếu con gái em làm ra chuyện độc ác như vậy, em nhất định dạy dỗ nó cho thật tốt để nó biết cái gì là đúng sai. Dung túng nó không phải là yêu thương mà là hại nó.”
Bà Lục giống như bị dẫm phải đuôi, khóe miệng co rút, “Mợ nói chuyện đúng là nhẹ nhàng, nếu chuyện thật sự xảy ra với con gái mợ tôi xem mợ có thể nói như vậy được nữa không. Vả lại Kiều Sam cũng không có sai, nó là người bị hại. Nếu mấy người có thể giải oan cho nó, nó đã không làm ra chuyện quá khích như vậy.”