Chương 334: Đánh rắn rập đầu.
“Cô lúc nào cũng nói tới thân phận, chút suy nghĩ đó của cô chẳng lẽ tôi lại không rõ hay sao?”
Lục Vinh Hàn khịt mũi coi thường, trong mắt tràn ngập sự trào phúng.
Bà Lục như là bị chọc trúng điểm yếu, khóe miệng mím chặt.
Bà tLinh Lan dĩ không thích Hoa Hiền Phương, là bởi vì mỗi khi nhìn thấy cô liền sẽ nhớ tới Tư Mã Ngọc Như.
Ở trong mắt bà ta, Hoa Hiền Phương và Tư Mã Ngọc Như là cùng loại người, đều là loại phụ nữ hạ đẳng ti tiện.
Bà ta đã bị một ả đàn bà ti tiện cướp mất chồng, bà ta không thể lại để ả đàn bà ti tiện khác cướp nốt con của mình được.
“Lục Vinh Hàn, tôi chịu đựng, nhẫn nhục nhìn ông và người phụ nữ khác ân ái âu yếm nhiều năm như vậy, không tranh không đoạt, không đố không oán, ông còn muốn tôi phải thế nào?”
Lục Vinh Hàn môi mỏng nở một nụ cười trào phúng lạnh lùng, “Bà không đố không oán? Chẳng lẽ bà cho rằng tôi không biết Ngọc Như bởi sa sinh non ư?”
Lúc trước Tư Mã Ngọc Như mang thai, ông ta và Tư Mã Ngọc Như vui mừng bắt đầu chuẩn bị đám cưới, Y Hạ Linh Lan không cam lòng nên thuê người làm hại Tư Mã Ngọc Như sinh non, thậm chí còn mất đi khả năng sinh con.
Sau đó bà ta hạ thuốc Lục Vinh Hàn, rồi cùng Lục Vinh Hàn đã xảy ra quan hệ khiến Tư Mã Ngọc Như đau lòng bỏ đi.
Bởi vì bà Lục mang thai nên Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ phải kết hôn với bà ta.
Khi ông ta biết được tất cả sự thật thì cũng đã 5 năm trôi qua rồi.
Lục Vinh Hàn kiên trì muốn ly hôn nhưng lại bị bà cụ khuyên can. Vì muốn giữ địa vị của mình, bà Lục đồng ý cho Tư Mã Ngọc Như vào cửa làm lẽ.
Bà ta muốn đợi, đợi đến con trai trưởng thành tiếp quản nhà họ Lục, bà ta sẽ trở thành “Thái Hậu”, mà Tư Mã Ngọc Như không có con trai cũng chỉ có thể thất bại trước bà ta mà thôi.
Nhưng bà ta trăm triệu không nghĩ tới lại có một ôn thần khác xuất hiện.
Cô ta so Tư Mã Ngọc Như năm đó lợi hại hơn nhiều, không chỉ thành công tóm chặt được trái tim của con trai bà ta, còn cướp cả vị hôn phu của con gái bà ta.
Bà trơ mắt nhìn thấy con gái lặp lại lịch sử của mình, con gái bị đánh bại, không cần nói cũng biết bà ta điên cuồng đến mức nào.
Bà ta đường đường là cô tiểu thư đệ nhất ở hải ngoại, thiên kim gia tộc người Hoa đệ nhất, xinh đẹp không ai sánh bằng, nhưng lại bị đánh bại bởi một người phụ nữ thấp kém cả khuôn mặt lẫn thân hình đều vô cùng bình thường, đây quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã.
Mà con gái bà, đệ nhất thiên im của thành phố Long Minh, mỹ nhân đẹp nhất phương Đông, cũng đông dạng thua trong tay một ả đàn bà thấp kém.
Chuyện này tát lên mặt bà hai cái tát đau rát.
Bây giờ bà vô cùng hối hận, hối hận vì không ra tay giúp con gái, diệt trừ Hoa Hiền Phương tận gốc, khiến cô ta vĩnh viễn cũng không thể xoay người.
Khuôn mặt xinh đẹp của bà Lục vặn vẹo trông vô cùng dữ tợn, “Thật ra ông đã sớm muốn ly hôn với tôi, để cho Tư Mã Ngọc Như một thân phận, đúng hay không?”
Ánh mắt Lục Vinh Hàn nhìn bà vô cùng lạnh lẽo, “Tôi đã đã cho bà rất nhiều cơ hội, nhưng bà không biết hối cải, dung túng cái con nghiệt nữ làm loạn nhà họ Lục, nhà họ Lục há có thể lại tha cho bà?”
Bà Lục cắn chặt khớp hàm, hốc mắt đỏ bừng, “Cho dù tôi chiều hư Kiều Sam, tôi cũng chưa làm việc ác tày trời gì, dựa theo gia quy, ông không thể ly hôn với tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không ly hôn.”
Bà cụ liếc mắt nhìn bà Lục với ánh mắt sâu xa “Linh Lan, cô để tay lên ngực tự hỏi mình xem, có phải cô đem tất cả oán hận dành cho Tư Mã Ngọc Như dồn lên người Hiền Phương hay không? Cô không làm gì nhưng cô lại biến Kiều Sam thành công cụ trả thù của mình.”
Mỗi câu mỗi chữ của bà cụ đều như chọc trúng tử huyệt của bà Lục, bà ta giống như của hành tây, còn bà cụ thì không ngừng bóc từng lớp vỏ của bà ta, để lộ sự ghê tởm của bà ta.
Bà tLinh Lan dĩ không tự mình ra tay, chính là ngại thân phận của chính mình. Nếu bà ta ra tay sẽ để lộ sơ hở, khiến Lục Vinh Hàn tìm cớ ly hôn với bà ta.
Nhưng bà ta không nghĩ tới chính là, sức chiến đấu của con gái lại kém coi đến vậy, không đấu lại Hoa Hiền Phương. Nếu sớm biết sẽ rơi xuống kết cục như vậy, bà ta sẽ tự mình ra tay diệt trừ ôn thần, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
“Con dâu con đáng ra phải đơn thuần thiện lương, giống loại phụ nữ lớn lên ở xóm nghèo này, lắm mưu nhiều kế, dối trá gian xảo, con căn bản là không có cách nào hòa thuận ở chung. Kiến Nghi là con sinh ra, là con trai của con, vợ của nó là con dâu con, chẳng lẽ con không thể chọn người mà mình hài lòng, bắt buộc phải ngày ngày nhìn mặt ôn thần này?”
Bà cụ uống ngụm trà, chậm chạp trả lời, “Ở chung không tốt, liền không cần ở chung, khi nào cô trở về thì hãy thu dọn đồ đạc của mình rời khỏi nhà họ Lục. Vị trí chủ mẫu sẽ do Hiền Phương tiếp nhận, nghĩ tới việc Hiền Phương đang có thai lại còn phải quản lý công ty, Ngọc Như sẽ giúp đỡ con bé.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
Giữa bà ta và Hoa Hiền Phương, bọn họ lựa chọn Hoa Hiền Phương.
Giống như có ngàn con ngựa đang chạy trong lòng bà Lục, ngàn mũi dao khắc vào tim bà ta.
Bà ta sắp điên rồi.
“Kiến Nghi, con cũng muốn đối xử với mẹ như vậy sao? Cô vợ kia của còn quan trọng hơn người mẹ này hay sao?”
Lục Kiến Nghi vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói, “Hôn nhân là vấn đề bà và bố, tôi không có quyền hỏi đến.” anh đơn giản nói một câu rồi tránh sang một bên.
Hoa Hiền Phương nhưng thật ra không nghĩ tới, bố chồng sẽ trực tiếp ly hôn với bà Lục.
Có lẽ ông sớm đã có quyết định này, chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp mà thôi.
Bà bà vì một cái Lục Kiều Sam, đem chính mình lộng tới chúng bạn xa lánh, hôn nhân tan vỡ, có tính không mất nhiều hơn được đâu?
Bà Lục vì Lục Kiều Sam mà khiến bản thân bị xa lánh, hôn nhân tan vỡ, chuyện này có xem như mất nhiều hơn được không?
Trái tim bà Lục bóp nghẹn, khuôn mặt cố gắng nhẫn nhịn sự phẫn nộ, thoạt nhìn trông vô cùng kinh khủng.
Bà ta thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, oán hận giống như không ngừng cuộn trào trong đó.
“Tôi sẽ không ly hôn, tôi sống là người nhà họ Lục, chết cũng là ma nhà họ Lục, các người muốn đuổi tôi ra khỏi đây thì chờ tôi chết đi.” Nói xong, bà ta giống như lên cơn điên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Bà ta muốn quay trở lại nhà họ Lục, nhưng cửa lớn đã khóa.
Quản gia đã sai người dọn dẹp sạch sẽ đồ của bà, đặt ở bên ngoài.
Trong phút chốc, bà ta không còn sự ngạo mạn trước kia, giống như trong nháy mắt trở thành chó tang không nhà, nghèo túng, tiêu tụy, suy sút.
Hoa Hiền Phương đứng xa xa nhìn, trong lòng khó tránh khỏi có một chút đồng tình.
Tuy nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nhưng bà ta dù sao cũng là mẹ của Lục Kiến Nghi, là mẹ chồng của cô.
Hơn nữa những việc ác độc mà Lục Kiều Sam làm ra cũng không phải do bà sai sử.
Bà ta chỉ là bảo vệ con gái thái quá.
Bà ta hy vọng Lục Kiều Sam thắng, có thể đem đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục, cho nên mới dung túng con gái mình như thế.
Nhưng chung quy bà ta không có ở sau lưng bày mưu tính kế, do đó cô không thể hận nổi bà ta.
“Anh sẽ không thật sự mặc kệ mẹ, để bố ly dị bà như vậy chứ?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, “Mọi người đều là người trưởng thành, vấn đề giữa bọn họ hẳn do chính bọn họ xử lý.”
Vẻ mặt anh vô cùng hững hờ, giống như thật sự đoạn tuyệt hết tình cảm với bà Lục.
Cô khẽ thở dài, “Em không đồng tình với Lục Kiều Sam, cũng sẽ không tha thứ cho hành động của cô ta. Nhưng với mẹ, em lại cảm thấy bà cũng rất đáng thương. Kỳ thật, bà cũng không phải thật sự ghét em, người bà ghét là mẹ nhỏ. Bà không đối phó được mẹ nhỏ nên cũng chỉ có thể coi thành nơi chút giận.”