Chương 35: Người phụ nữ này chỉ có tôi mới có thể đụng vào.
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, thì ra chị chồng vẫn là người diễn kịch giỏi, bắt đầu diễn vở kịch đau xót: “Tôi không làm gì cả, là cô ngậm máu phun người.”
Cô tuyệt đối không để bất cứ ai vu khống cô
Lục Sênh Hạ thút thít: “Bố, chị cả điên rồi. Chị ấy đã đánh chị dâu còn đẩy con ngã xuống đất. Chân của con bị ngã tím cả rồi, rất đau.” Cô bé co cái miệng nhỏ lại, bắt đầu khóc.
Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy đầu gối của con gái thật sự xanh mét, đau lòng muốn chết: “Kiều Sam, tại sao con lại đẩy Tiểu Hạ? Tranh chấp giữa con và Hiền Phương, liên quan gì đến Tiểu Hạ?”
“Ai bảo nó không phân rõ trắng đen khuỷu tay xoay ra bên ngoài, không giúp con, ngược lại giúp con tiện nhân Hoa Hiền Phương này!” Lục Kiều Sam khịt mũi một tiếng, không cảm thấy mình đã làm gì sai cả.
“Ở đây không có ai là người ngoài, Hiền Phương là con dâu của nhà họ Lục chúng ta, là em dâu của con!” Lục Vinh Hàn mắng.
“Nhưng cô ta không tuân theo nữ tắc, quyến rũ anh rể mình, hủy hoại gia phong của nhà họ Lục chúng ta!” Lục Kiều Sam tức giận nói.
Bà Lục hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương, tôi không quan tâm trước đây cô phóng túng như thế nào, nhưng cô đã gả vào nhà họ Lục, thì phải tuân theo nữ cách, không thể mang tất cả thói hư tật xấu của mình ở bên ngoài vào nhà họ Lục. ”
“Tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nhà họ Lục. Làm sao bà có thể kết tội tôi chỉ dựa vào một câu nói của cô ta.” Hoa Hiền Phương nhìn thẳng vào bà ta, bình tĩnh không lo sợ.
Tần Nhân Thiên nhíu chặt hai lông mày lại, vẻ mặt vô cùng ảm đạm: “Tôi chẳng qua là nhìn thấy Hiền Phương sắp ngã nên mới đỡ cô ấy, Kiều Sam lại làm ầm lên như vậy. Cô ấy thật sự không phân biệt trắng đen.”
“Vâng, anh rể sợ chị dâu ngã nên mới kéo chị dâu lại. Chị cả giống như phát điên xông vào đánh chị dâu. Chị ấy có phải là bị ma nhập rồi không?” Lục Sênh Hạ giấu đầu mình trong vòng tay của anh trai, giống như còn có chút sợ hãi.
“Ngã sao? Cô ta thật sự bị ngã sao? Rõ ràng chính là đang diễn kịch. Loại mánh khoé giả ngã này, trên phim đều diễn nát rồi, là em nhìn không ra mà thôi.” Lục Kiều Sam tức giận đến mức tóc tai đều đang bốc khói.
Thật là đáng sợ, Tần Nhân Thiên rõ ràng chính là đang bảo vệ cho tiểu yêu tinh này, anh ta đã cắn câu rồi.
“Cô chính là lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, cũng không thành vấn đề, tôi cây ngay không sợ chết đứng, cô thích nghĩ gì thì nghĩ.” Hoa Hiền Phương lời lẽ đanh thép nói.
Lục Kiều Sam đột nhiên khóc lên: “Mẹ, sao trong gia đình chúng ta lại có một người phụ nữ như vậy, nham hiểm xảo trá, da mặt còn dày hơn cả tường thành. Sau này không biết còn làm mưa làm gió như thế nào, khiến cho cái nhà này không được yên ổn.”
Hoa Hiền Phương nhìn chằm chằm vào cô ta, sự phê phán trong ánh mắt giống như hai mũi tên sắc bén: “Lục Kiều Sam, tôi luôn coi chị như chị cả của tôi, luôn nhường nhịn chị ba phần, cho dù chị luôn nói lời ác ý, nhưng tôi chưa từng đụng chạm đến chị. Sao chị hết lần này tới lần khác không thể cùng tôi sống yên ổn? ”
Khóe miệng của Lục Kiều Sam giật giật.
Thích một người không cần phải có lý do, ghét một người cũng vậy.
Nhưng cô ta ghét Hoa Hiền Phương là có lý do.
Chỉ có cô ta là biết rõ lý do này.
Mỗi lần nhìn thấy cô, cô ta cảm thấy giống như có gai nhọn cứa vào mắt.
“Tôi là vì Kiến Nghi, vì nhà họ Lục, không muốn con chuột nhắt này, phá hủy sự yên bình của gia đình chúng tôi.”
Lục Vinh Hàn nổi trận lôi đình, vốn dĩ có con rể tương lai ở đây, ông ta lẽ ra phải giữ thể diện cho con gái mình, nhưng cô ta lại giở thói ngang ngược như vậy, sớm đã mất hết mặt mũi rồi.
“Kiều Sam, con quả thực là gây chuyện vô cớ, con lập tức xin lỗi Hiền Phương ngay!”
Lục Kiều Sam sửng sốt, không ngờ bố cô ta không những không dạy dỗ Hoa Hiền Phương, ngược lại còn yêu cầu cô ta xin lỗi.
“Bố, người làm sai là cô ta. Cô ta nên xin lỗi con mới đúng.”
“Con có xin lỗi không?” Ánh mắt của Lục Vinh Hàn lạnh lùng, cực kỳ nghiêm nghị.
Lục Kiều Sam sợ hãi đến mức nấp sau lưng bà Lục, bà Lục vỗ tay cô ta an ủi rồi nhanh chóng giảng hòa: “Bỏ đi, Vinh Hàn, tôi thấy mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm. Hai người bọn họ kéo kéo đẩy đẩy, Kiều Sam nhìn nhầm cũng là hợp lý thôi.
“Nó chính là bị bà chiều quá sinh hư!” Lục Vinh Hàn tức giận trừng mắt nhìn bà ta.
Bà Lục gò má run lên, muốn nói cái gì đó, lại không dám nói ra.
Con gái bà ta là cành vàng lá ngọc, cao quý như vậy, sao có thể cúi đầu trước một cô gái nhà quê nghèo hèn chứ?
Cho dù làm sai, cũng phải dùng khí thế áp đảo giẫm cô ta dưới chân
Lục Kiều Sam âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thù hận trong lòng dâng trào lên như sóng cuộn.
Cô ta chắc chắn rằng Hoa Hiền Phương muốn quyến rũ Tần Nhân Thiên, hôm đó ở trong vườn, cô ta đã lẩm bẩm, không biết đang nói chuyện gì với Tần Nhân Thiên.
Những kẻ cặn bã trong khu ổ chuột không có chuyện bẩn thỉu gì không làm ra được.
Cô ta đang suy nghĩ, thì nhìn thấy Lục Kiến Nghi ôm Lục Sênh Hạ đi tới: “Lục Kiều Sam, chị có thể không cần phải xin lỗi Hoa Hiền Phương, nhưng nhất định phải xin lỗi tôi và Lục Sênh Hạ.”
Lục Kiều Sam suýt nữa ngất đi: “Tôi tại sao phải xin lỗi cậu?”
“Hoa Hiền Phương là người của tôi, nếu như cô ta phạm sai lầm, nên do tôi trừng phạt cô ấy. Chị không có tư cách. Bây giờ chị vượt quá chức phận, không nên xin lỗi tôi sao?” Lục Kiến Nghi chậm rãi phun ra từng chữ một, giọng điệu nhẹ như lông vũ rơi xuống đất, nhưng giọng nói lại lạnh như băng khiến Lục Kiều Sam rùng mình.
“Chị cả, chị vô duyên vô cớ đẩy em, cũng phải xin lỗi em. Làm người phải hiểu được đạo lý kính già, yêu trẻ. Chị là chị cả trong gia đình, chúng em đều là em trai em gái của chị. Chị không yêu thương bảo vệ chúng em, còn bắt nạt chúng em. Chị cần phải xin lỗi.” Lục Sênh Hạ cong miệng nhỏ, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta.
Làm chuyện sai trái, không chịu xin lỗi, còn làm chị cả cái gì nữa, thật quá đáng ghét.
Lục Kiều Sam tức giận đến sắp nôn ra máu: “Hai người không được quá đáng.”
“Mau lên, Lục Kiều Sam, xin lỗi.” Lục Kiến Nghi hung ác nham hiểm nhìn cô ta, ánh mắt
cứng rắn lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ.
Hoa Hiền Phương lúc này mới nhận ra rằng sự lạnh lùng của Lục Kiến Nghi không chỉ đối với cô, mà còn đối với chính chị gái ruột của mình.
Anh ta chính là thuộc hệ băng, trời sinh đã tự mang một núi tuyết.
Khuôn mặt của Lục Kiều Sam tái xanh, cô ta lắc lắc cánh tay của bà Lục, muốn để bà ta giải vây.
Bà Lục nhìn ra được con trai mình đối với chuyện này không mấy vui vẻ, con gái làm náo loạn như vậy cũng mất mặt anh ta, chỉ nói: “Kiều Sam, xin lỗi em trai và em gái con đi.”
Lục Kiều Sam sững sờ, đến mẹ cũng không bảo vệ cô ta thì không có bậc thềm nào có thể xuống được nữa.
“Tôi xin lỗi.” Cô ta không tình nguyện lẩm bẩm ba chữ.
Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng: “sau này chị nhớ kỹ, người phụ nữ này làm sai phải để tôi trừng phạt.”
Nói xong, anh sải bước đi đến trước mặt Hoa Hiền Phương, thô bạo kéo tay cô, lôi cô rời đi.
Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Nhi cũng đi rồi.
Ánh mắt của Lục Kiều Sam rơi xuống người của Tần Nhân Thiên, nước mắt lưng tròng, tràn đầy uất ức, nhưng Tần Nhân Thiên trong ánh mắt lại loé lên một tia chán ghét.
“Nhân Thiên, anh sau này nhất định phải tránh xa con hồ ly tinh đó một chút!” Lục Kiều Sam bước đến, muốn nắm lấy tay anh ta, bị anh ta hất tay: “anh đi trước đây.”
Không chờ cô ta trả lời, anh ta đã tự ý đi ra ngoài.
Cô ta tức giận giậm chân: “đều là con tiện nhân đó hại, đều tại cô ta!”
“Được rồi, cô ta không ở đây được bao lâu đâu, con cũng nên kiềm chế lại một chút.” Bà Lục khuyên giải an ủi nói.