Chương 373: Lời trăng trối của anh, em không nghe rõ..
Lục Kiến Nghi, em sẽ sinh con ra.
Em cũng sẽ luôn luôn bảo vệ anh, giống như trước kia anh đã bảo vệ em.
Nếu như anh còn sống, nhất định phải kiên trì.
Em và con cùng đợi anh trở về.
…
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, mới hai tuần thôi mà đã giống như một thế kỷ.
Mỗi ngày Hoa Hiền Phương đều ngơ ngơ ngác ngác, giống như một cái xác không hồn.
Vào mỗi buổi tối, cô đều sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lục kiến Nghi trở về, nhưng cô tỉnh dậy thì lại chỉ thấy bên gối trống rỗng, cả căn phòng chỉ có mình cô.
Cô không muốn khóc, không muốn kinh động đến đứa bé trong bụng, thế nhưng nước mắt lại luôn luôn không khống chế được mà trào ra ngoài, gần như đã cạn kiệt.
Trợ lý của Lục Vinh Hà tới: “Cô chủ, ông Lục bảo tôi đến đón cô.”
“Có phải có tin tức rồi không?” Tim của Hoa Hiền Phương nhảy đến cổ họng, gần như muốn nhảy ra ngoài.
“Cô đi theo tôi sẽ biết.” Người trợ lý đưa cô lên xe, một đường đi thẳng đến bệnh viện dưới trướng tập đoàn Lục thị.
Hoa Hiền Phương vẫn luôn ôm lấy cánh tay của mình, không để cho cơ thể của mình quá run rẩy.
Cô rất sợ hãi, sợ đến chết, cô sợ cô sẽ phải nhìn thấy thi thể của Lục Kiến Nghi!
Trong phòng bệnh VIP ở tầng sáu.
Đẩy cửa ra, cô lập tức thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Khuôn mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, nhìn thật yếu ớt, nhưng anh vẫn đang hô hấp, anh còn sống!
“Lục Kiến Nghi…” Cô “hu hu” một tiếng, sau đó khóc rống lên.
Mấy ngày liên tiếp cô đã phải chịu nỗi lo lắng đến hãi hùng và sự tuyệt vọng đau khổ, còn cả gánh nặng trên vai mà cô phải vác nặng nề đều hóa thành những tiếng khóc thút thít, nước mặt của cô rơi xuống như thủy triều mãnh liệt, không thể ngừng lại.
“Cô gái ngốc!” Khóe miệng anh giật giật, ngay cả nụ cười của anh cũng rất mờ nhạt: “Em là đang thất vọng, hay đang vui thế?”
“Khốn khiếp, nếu anh trở về muộn một chút thì không thể nhìn thấy em nữa đâu.” Cô hít mũi một cái, cô đều đã khổ sở đến chết rồi, anh còn ở bên cạnh châm chọc.”
Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên ảm đạm: “Anh biết.” Anh khẽ nói ra hai chữ, nếu anh trở về muộn một chút, thì cô sẽ rời đi cùng Hứa Nhã Thanh sao?
“Anh cái gì cũng không biết hết, anh là tên khốn khiếp, không phải anh đã nói em sống là của anh, chết cũng là quỷ của anh sao? Nếu tối nay anh không về, thì em sẽ tự tử vì tình, mang theo con của anh nữa, một người chết ba mạng.” Đầu vai thon gầy của cô không cách nào khống chế được mà rung lên, cơ thể của cô cũng không ngừng run rẩy.
Cô vươn tay ra, cầm lấy tay của anh, cô rất sợ rằng cô đang nằm mơ, nên cô muốn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh, mới có thể tin anh thật sự đã trở về.
Đôi mắt đang ảm đạm của Lục Kiến Nghĩ bỗng lóe lên một tia sáng: “Em đang quan tâm anh đúng không?”
“Anh là chồng của em, là bố của bọn nhỏ, con của em sao có thể chưa ra đời mà không có bố chứ?” Cô không nhịn được mà nức nở, ngay cả bụng cũng run theo một cái, bỗng nhiên một trận co rút từ bụng truyền đến, khiến cô khẽ rên lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy bụng.
Lục Kiến Nghi lập tức bị dọa sợ, giãy dụa ngồi dậy: “Làm sao vậy, em đau bụng à?”
“Không có việc gì đâu, anh nhanh nằm xuống đi, khả năng là do con của anh đã lâu không nghe thấy giọng anh, bây giờ được nghe nên chúng mới vui mừng, liền động.” Cô nắm tay của anh đặt lên trên bụng của mình.
Lục Kiến Nghi vô cùng vui vẻ: “Chúng nó biết động rồi sao?”
“Ừm.” Cô gật gật đầu.
Lục Vinh Hàn và bà Lục đi vào, lần này vì chuyện của con, nên quan hệ của hai người cũng hòa hoãn một chút.
Lục Vinh Hàn nói cho cô, khi máy bay đang xuyên lục địa Bắc Mỹ thì gặp phải sấm chớp mưa bão, cánh máy bay bị bắt lửa, nhưng cũng may là Lục Kiến Nghi tỉnh táo, cùng Fiin thay thế nhân viên ngồi vào ghế điều khiển, sau đó tự mình lái máy bay, khẩn cấp hạ cánh ở giữa sườn núi.
Bộ phận phía sau của máy bay bị đứt gãy, toàn bộ nhân viên phi hành đoàn gặp nạn, chỉ còn anh và Fiin may mắn sống sót.
Hai người đi bộ vượt qua ba ngọn núi cao mới tìm được một thôn xóm, sau đó được cứu trợ.
Những ngày gần đây bọn họ phải chiến đấu với các loại giới hạn của cơ thể, nếu không phải có nghị lực siêu nhân và thông thạo kỹ năng sinh tồn hoang dã thì căn bản cũng không có khả năng sống sót.
“Lúc đầu Kiến Nghi hẳn là nên ở thêm một thời gian ở bệnh viện của Mỹ, nhưng nó lại không chịu, nhất định phải trở về, chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa nó về đây.” Lục Vinh Hàn nói.
Lục Kiến Nghi nhìn người con gái bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười tự giễu: “Anh phát hiện mình không chết, thì lập tức thấy hối hận, không nên mở đèn xanh cho em.”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Đoạn phía sau em nghe không rõ, anh có thể lặp lại một lần nữa không?”
Lục Kiến Nghi thấp giọng ho hai tiếng, giống như là bị sặc: “Mặc kệ anh nói cái gì, em cũng không cần coi đó là thật, không nghe rõ lại càng tốt hơn.”
Cô nhếch miệng: “Nhưng khi em cảm thấy tính mạng của anh bị uy hiếp, em khẳng định tình cảm anh dành cho em là thật lòng, nên em đặc biệt muốn biết.”
Anh duỗi bàn tay ra, nhẹ nhàng gảy trán của cô: “Anh không nhớ rõ.”
Thế nhưng cô lại không muốn buông tha cho anh, lập tức muốn truy vấn ngọn nguồn: “Không phải anh có mắt không mất đi ký ức sao? Sao bây giờ ngay cả lời nói của mình mà anh cũng không nhớ rõ.”
Lục Kiến Nghi nhíu mày, dường như bị hỏi có chút căm tức: “Hoa Hiền Phương, sao bây giờ em có thể tận dụng chiêu đòn bẩy rồi?”
Đôi lông mi dài đậm của cô chớp động, lộ ra một tia xảo trá, sau đó cô đưa tay chỉ chỉ vào dưới bụng: “Vậy anh nói với con đi, em không nghe.” Nói xong, cô bưng kín lỗ tai.
Lục Vinh Hàn đưa mắt liếc nhìn bà Lục, hai người cười cười đi ra ngoài, vợ chồng trẻ tiểu biệt thắng tân hôn, đang liếc mắt đưa tình, bọn họ vẫn là không nên quấy rầy.
Thấy cửa bị đóng lại, Lục Kiến Nghi đột nhiên khẽ vươn tay, đem cô kéo vào trong ngực, hôn lên môi của cô.
Cô xụi lơ nằm trong ngực của anh, hô hấp nóng rực của anh bao vây bốn phía cô.
Cô vươn tay ra, vòng lấy cổ anh, hai người đều tham lam mút hơi thở của đối phương vào.
“Cô gái ngốc, anh rất nhớ em, còn may, em vẫn còn ở đó.”
“Lục Kiến Nghi, về sau chúng ta cũng không tiếp tục giận hờn, nói xấu nhau nữa được không.”
“Vậy cũng không cho phép em chọc tức anh.” Giọng của Lục Kiến Nghi dịu dàng, dịu đến nỗi muốn chảy ra nước.
Lục Vinh Hà phong tỏa tin tức, chuyện tai nạn máy bay vẫn luôn không công bố ra bên ngoài để người khác biết, chỉ là vụng trộm nói cho bà cụ Lục, còn đối với bên ngoài thì chỉ nói Lục Kiến Nghi ở nước ngoài leo núi, bị một chút vết thương nhỏ.
Lục Sênh Hạ biết được Lục Kiến Nghi về nước, đang nằm trong bệnh viện, lập tức chạy tới.
Cô không phải đến thăm bệnh, mà là đến hưng sư vấn tội.
“Anh trai, cái dạng này của anh chính là lọt vào báo ứng.”
Lục Kiến Nghi hung hăng sặc: “Nhóc con, em phát điên cái gì đấy?”
Hai tay Lục Sênh Hạ chống nạnh, hung tợn trừng anh: “Đừng cho là em không biết anh ở bên ngoài làm cái gì, chị dâu đã nói tất cả cho em biết, anh căn bản cũng không có đi nước Mỹ, mà là mang theo một người phụ nữ đi nơi khác nghỉ phép.”
Lục Kiến Nghi phun máu ba lần: “Hoa Hiền Phương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Hoa Hiền Phương đỡ cái trán, đi tới ôm vai của Lục Sênh Hạ: “Sênh Hà, thật ra chuyện này là do chị hiểu nhầm, người phụ nữ kia không phải tình nhân của Kiến Nghi, cô ta quyến rũ Kiến Nghi không thành công, nên cố ý gửi ảnh chụp đến để chị tức giận, muốn phá hỏng mối quan hệ của chị và Kiến Nghi. Cũng may là chị vô cùng kiên định, không bị mắc lừa.”