Chương 433: Ghét bỏ con trai.
“Đứa trẻ này giống hệt Kiến Nghi khi còn nhỏ, tôi nhớ rõ khi sinh ra dáng vẻ Kiến Nghi trông trắng trẻo, sạch sẽ, còn Kiều Sam thì khác…”
Bà ấy đang nói thì dừng lại, lúc đó bà ấy đang cấp cứu, bởi vì không kịp đến bệnh viện riêng của nhà họ Lục, chỉ có thể đến Bệnh viện sức khỏe bà mẹ và trẻ em gần nhất.
Lục Sênh Hạ chớp chớp mắt nói: “Mẹ lớn, lúc chị cả sinh ra không xinh đẹp sao?”
“Không phải, Kiều Sam sinh ra sớm hơn Kiến Nghi một tiếng, liền được bác sĩ ôm ra ngoài trước, tôi mơ hồ cảm thấy khi nhìn thấy con bé, trên cánh tay con bé có một vết bớt nhỏ nhỏ màu đỏ, nhưng sau đó lúc bác sĩ đưa con bé trở lại thì vết bớt đó đã không còn.”
Bà ấy vừa nói vừa xua tay: “Chắc do lúc đó mắt của tôi bị ánh sáng chói làm đau nên đã nhìn nhầm.”
Chuyện này bà ấy đã giấu kín rất lâu trong lòng, từ trước đến nay đều không nói ra điều này, chỉ khi nhìn thấy cháu trai của mình mới nhớ đến.
“Trời ạ!” Lục Sênh Hạ che miệng hô lên.
“Mẹ lớn, có khi nào bác sĩ đã ôm nhầm rồi không, chị cả hiện tại thật sự không phải là con gái của mẹ, không phải là người thân của chúng ta.”
Hoa Hiền Phương xua tay nói: “Có lẽ không phải là vết bớt, chỉ là vết máu mà thôi, hôm qua lúc Kiến Dao sinh ra, chị có nhìn qua, trên người con bé vẫn còn vết máu. Hơn nữa, không phải là đứa trẻ sẽ làm qua xét nghiệm quan hệ cha mẹ con cái sao? Xét nghiệm quan hệ cha mẹ con cái không thể nào sai được.”
Bà cụ Lục và Lục Vinh Hàn hai mắt nhìn nhau.
Lúc con dâu sinh con, chỉ có người làm ở đó, không có bà và con trai, sau khi nhận được điện thoại của người làm thì bà mới vội vàng chạy đến, còn con trai mãi ngày hôm sau mới đến.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ chỉ làm xét nghiệm quan hệ cha mẹ con cái cho Lục Kiến Nghi, còn Lục Kiều Sam vốn dĩ chưa từng làm qua.
Trong lòng bà Lục cũng rất rõ ràng, Lục Kiều Sam chưa từng làm xét nghiệm quan hệ cha mẹ con cái, nhưng bà không nghĩ ngợi nhiều nữa, bế cháu gái lên.
“Ôi, đứa bé tè rồi, phải nhanh chóng thay tả thôi.”
“Để con làm.” Lục Kiến Nghi nhanh chóng cầm tã lót tới, cách làm của anh ấy rất vụng về, bà Lục ở bên cạnh liền ra tay dạy cho anh làm.
Hoa Hiền Phương nhìn thấy vậy, khẽ mỉm cười:
“Bà nội, bố, con muốn nhờ mẹ trở về, chăm sóc đứa nhỏ cùng với con, mẹ đã từng sinh đôi, có kinh nghiệm chăm sóc hai đứa nhỏ cùng một lúc.”
Lục Vinh Hàn do dự, im lặng không nói gì, bà cụ Lục mỉm cười:
“Mẹ chồng nàng dâu hai người có thể hòa thuận, bà rất hài lòng, dù sao Hạo Phong cũng là bà nội của mấy đứa trẻ, chăm sóc cũng chu đáo, hãy để cô ấy tạm thời chuyển về nhà đi.”
Trái tim bà Lục đang chìm dưới đáy biển, từ từ nổi lên.
Cuối cùng bà ấy cũng có thể trở về ngôi nhà mà bà đã rời đi từ lâu.
Chỉ cần những đứa trẻ thích bà ấy, bám lấy bà ấy, Tư Mã Ngọc Như đừng có nghĩ sẽ đuổi được bà ấy đi.
Hoa Hiền Phương ở lại bệnh viện hai ngày, sau đó trở lại nhà họ Lục.
Cô nhận thấy rằng, Lục Kiến Nghi có hơi trọng nữ khinh nam, mỗi lần đều ôm con gái của bọn họ, từ trước đến nay chưa từng ôm qua con trai của bọn họ.
Ngay khi con gái khóc, anh ấy sẽ lập tức chạy đến ôm con vào lòng dỗ dành.
Còn khi con trai khóc, anh ấy tỏ thái độ chán ghét, bảo người trông trẻ bế con trai ra ngoài để không làm ảnh hưởng đến Hoa Hiền Phương nghỉ ngơi.
Túi sữa nhỏ cũng phát hiện ra điều này, ngước đầu lên nhìn anh ấy, dùng giọng điệu trẻ con hỏi: “Bố ma vương, bố có thể phân biệt đâu là em gái, đâu là em trai được sao?”
“Đương nhiên là bố phân biệt được, giống mẹ là em gái, giống bố là em trai.” Lục Kiến Nghi mỉm cười.
“Bố mỗi lần đều ôm em gái, từ trước đến nay đều chưa từng ôm em trai, con tưởng rằng bố không phân biệt được rõ ràng, chỉ tùy ý ôm.” Túi sữa nhỏ nhăn mặt lại.
“Tại sao mà mỗi lần bố đều ôm em gái, không ôm em trai, có phải là bố thích em gái hơn, không thích em trai?”
Lục Kiến Nghi quả thật có ý kiến đối với con trai, con gái anh rất ngoan, sinh ra một cách nhanh chóng, không để mẹ phải chịu khổ.
Còn con trai thì rất không ngoan, mãi không chịu chui ra, đem vợ của anh hành hạ đến ngất xỉu.
“Em gái ngoan hơn, nên bố yêu thích em gái hơn một chút, nếu em trai mà cũng ngoan như em gái thì bố cũng sẽ rất thích em trai.”
Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt: “Em trai rõ ràng rất ngoan, em trai ít khóc hơn em gái.”
“Vậy à, tại sao bố không phát hiện ra nhỉ?” Lục Kiến Nghi nhìn người con gái ở trong tay, ánh mắt đầy trìu mến.
Anh ấy chỉ muốn một người con gái giống như người phụ nữ ngốc nghếch kia, thằng nhóc nhỏ như con trai thì muốn làm gì.
Hoa Hiền Phương ôm lấy con trai, cầm lấy bình sữa cho con trai bú.
Đối với hành vi của Lục Kiến Nghi, cô cảm thấy rất không hài lòng.
“Lục Kiến Nghi, anh ghét bỏ con trai nhà chúng ta sao?”
“Vợ à, đứa nhỏ này rất là không ngoan rồi, nếu như không phải vì cậu nhóc mãi không chịu chui ra, thì cũng sẽ không làm cho em đến tận bây giờ yếu ớt đi, sữa cũng không có.” Lục Kiến Nghi còn chưa nói xong thì đã khiến cô ấy nghẹn ngào nói:
“Anh chỉ vì điều này mà không thích con trai sao?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, cầm lấy một bình sữa khác, cho con gái bú.
Hoa Hiền Phương nôn ra ba lít máu, con trai à, con cũng quá sai lầm rồi.
“Sinh ra chậm không phải lỗi của con trai, là do em không có sức lực, rất may là con trai khỏe mạnh, không bị ngạt ở trong bụng mẹ, anh nên cảm thấy đau lòng cho con trai mới đúng.”
Lục Kiến Nghi không nói gì, anh vẫn đau lòng cho vợ của mình nhiều hơn.
Sau khi cho đứa bé bú xong, Hoa Hiền Phương bế con dậy, nhẹ nhàng vỗ cho con ợ hơi.
Sau khi vỗ xong, cô ôm con trai đến trước mặt anh ấy: “Ma vương tu la, mau ôm con trai anh đi.”
Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ mặt bất lực, đặt con gái xuống giường rồi bế con trai lên.
Túi sữa nhỏ này dường như nhận ra rằng bố không thích cậu, liền khóc lên một tiếng “Oa.”
“Anh nhìn xem, từ trước đến nay anh đều không ôm con trai, nên nó đã không quen anh rồi.” Hoa Hiền Phương bĩu môi.
“Anh hãy nhanh chóng nghĩ cách dỗ dành cho con trai vui vẻ, nếu không thì không được phép ôm con gái.”
Lục Kiến Nghi dở khóc dở cười, nhẹ nhàng lắc nhẹ thằng nhóc, ngâm nga một khúc hát ru ầu ơ nhẹ nhàng.
Trước kia, mỗi buổi tối, anh ấy đều ngâm nga khúc hát ru này để dỗ dành bọn trẻ đi ngủ khi còn ở trong bụng Hoa Hiền Phương.
Cục cưng nhỏ nghe thấy giọng hát quen thuộc của anh, đôi mắt to trong chớp chớp, lập tức nín khóc.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào nhẹ nhàng mở ra, giống như đang cười với bố của mình.
Lúc này đây, cuối cùng tình cảm cha con của Lục Kiến Nghi cũng bị đánh thức, cúi đầu, hôn lên đầu con trai nhỏ của anh.
…..
Người nhà họ Lục đã bàn bạc, đến ngày rằm sẽ tổ chức đám cưới cho hai người, nhân tiện làm đầy tháng cho mấy đứa trẻ.
Hoa Hiền Phương tập yoga sau sinh con cho riêng mình, có thể giúp nhanh chóng lấy lại vóc dáng.
Cô ấy phải có được trạng thái tốt nhất ở trong đám cưới của mình.
Việc bà Lục trở về một lần nữa là một áp lực vô hình đối với Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Minh Thịnh đã nhiều lần ở trước mặt nói với Lục Vinh Hàn, hy vọng rằng ông ta có thể nhanh chóng ly hôn với bà Lục, để đưa một vị trí xứng đáng cho chị của ông ta. Nhưng mà Lục Vinh Hàn chưa bao giờ nói rõ ý kiến của mình.
Bà Lục không hề thể hiện sự thù địch với Tư Mã Ngọc Như, ngược lại còn thân thiện, tốt bụng hơn trước đây.
Bà ta biết rất rõ, chính mình đang trong thời kỳ kiểm tra, phải cẩn thận, phải cho Lục Vinh Hàn thấy những thay đổi của bản thân mình.
Tư Mã Ngọc Như rất giỏi về tính kiên nhẫn, hơn nữa đã kiễn nhẫn nhiều năm như vậy, nỗi đau khổ và oan ức của bà ấy chỉ có chính bà ấy biết rõ.
Hoa Hiền Phương và người trông trẻ đang ôm bọn trẻ ở trong vườn hoa tắm nắng, nhìn thấy bà ấy ngồi một mình ở trong đình nghỉ chân nên họ đi qua.
“Mẹ nhỏ, tại sao mẹ lại ở đây một mình uống trà vậy? Sênh Hạ không ở cùng mẹ sao?”
“Từ sớm nó đã đưa Kiến Quân đi vườn dâu hái dâu tây rồi.” Tư Mã Ngọc Như mỉm cười, đưa mắt liếc nhìn đến bọn trẻ.
“Hai đứa nhỏ này, ngủ thật là ngon.”