Chương 519: Một tình địch nặng ký.
Lục Kiến Nghi im lặng một hồi, sau đó kéo cô vào lòng: “Đừng suy nghĩ, mau lên giường đi.”
Những việc này, bố đương nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa.
Vào thứ Sáu, một phái đoàn doanh nghiệp từ nước ngoài đã đến thăm Thành phố Long Minh.
Phòng Thương mại Thành phố Long Minh đã tổ chức một bữa tiệc rượu hoành tráng.
Lần này khách đến thăm là thành phố Tinh Không để nhất tài phiệt, vợ của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Hoa Vô Song, phó chủ tịch Đỗ Tuyết Phù, cậu chủ của Đỗ Thị, Đỗ Chấn Diệp và cô chủ Đỗ Di Nhiên.
Lục Kiến Nghi là người cuối cùng bước vào.
Đỗ Di Nhiên vừa nhìn thấy khí thế như con trời của cậu chủ Lục Thị.
Anh giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, cao quý, tao nhã, hoàn mỹ, lạnh lùng, ánh sáng chói mắt khiến người ta suýt nữa không mở nổi mắt.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy cạn kiệt vốn từ vựng tiếng Trung đã học và không thể miêu tả hết vẻ đẹp của Lục Kiến Nghi.
Đỗ Chấn Diệp thấy cả người cô ta đờ đẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Tôi còn tưởng rằng trên đỉnh đầu cô có mắt, không để ý đến bất kỳ người đàn ông nào, không ngờ được cũng có lúc phẩm phải thói mê trai.”
Đỗ Di Nhiên đột nhiên tỉnh táo lại, hai má ửng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Thằng nhóc thối, im miệng cho tôi.”
Đỗ Chấn Diệp vỗ vai cô: “Đừng ngại, cô có tầm nhìn rất tốt, nhưng Lục Kiến Nghi, người đó chính là chủ tịch tập đoàn Đế Vương, chiến thần huyền thoại trong giới kinh doanh, lại khiến Phố Wall kinh hãi.”
Cậu ta học kinh doanh tại Harvard, và vụ thua mua của tập đoàn Đế Vương là một trong những khóa học kinh điển của Trường Kinh doanh Harvard trong những năm gần đây.
Một tia sùng bái lóe lên trong mắt Đỗ Chấn Diệp: “Thì ra anh là đế nhất cậu chủ Lục ở Thành phố Long Minh, thật xứng với danh tiếng của anh.”
Thực ra lần này cô ta đến Thành phố Long Minh, là bị người xúi giục.
Có người bảo để nhất cậu chủ của Thành phố Long Minh là một chàng tuấn tú toàn cầu, cực kỳ giỏi giang, khiến mọi người vừa nhìn đã mê, đẹp trai đến mức muốn gây tội ác nên cô ta muốn xem phong độ của anh.
Bây giờ có vẻ như cô ta đã đến đúng nơi rồi.
Lục Kiến Nghi thật sự là vô cùng đẹp trai, nét đẹp này chỉ có ở trên trời, nhân gian mấy khi có được?
Trong khi cô ta đang suy nghĩ, giọng nói của Đỗ Chấn Diệp yếu ớt vang lên: “Tôi cá là anh ta sẽ coi thường cô.”
Đỗ Di Nhiên mặt đỏ bừng: “Em câm miệng.”
Hoa Vô Song đi lên trước chào hỏi với Lục Kiến Nghi, hai người lễ phép xã giao một hồi, Hoa Vô Song có ý muốn hợp tác đầu tư cùng tập đoàn Đế Vương.
Đối với các dự án hợp tác đôi bên cùng có lợi, Đế Vương đương nhiên luôn hoan nghênh.
Đỗ Di Nhiên vừa len lén nhìn Lục Kiến Nghi vừa nói, trái tim nhỏ bé giống như con nai con đang đập loạn xạ, đập thình thịch thình thịch.
Đây là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cô ta đã sớm nhận được một tin tức khác: Nam thần đã kết hôn.
Chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội tử trên đỉnh đầu dội xuống, khiến trái tim đang yêu nồng nhiệt của cô ta bỗng chốt chỉ còn là mây khói.
Trở lại khách sạn, cô ta nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Cẩm Lý.
Mộ Dung Cẩm Lý chính là bạn gái thời đại học của cô ta, nhưng cô ta không biết rằng bạn thân của mình đã chết, cái người mạo danh thân phận của cô gái này đã chỉnh sửa nhan sắc cho giống với bạn thân cô ta chính là Y Nhược, là người của xã hội đen.
Mộ Dung Cẩm Lý cố tình làm vậy, cô ta muốn tạo ra một đối thủ mạnh hơn cho Hoa Hiền Phương, để cô và Lục Kiến Nghi bị tách ra.
Đỗ Di Nhiên là một ứng cử viên xuất sắc.
Là người đẹp số một ở thành phố Tinh Không, cô ta tâm cao khí ngạo, mắt chỉ ngó lên trời, tuy có rất nhiều cậu chủ nhà giàu muốn theo đuổi cô ta, nhưng cô ta không để ý đến bất kỳ ai.
Mộ Dung Cẩm Lý chắc chắn rằng cô ta sẽ bị mê hoặc bởi Lục Kiến Nghi, bởi vì không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của để nhất cậu chủ của Thành phố Long Minh, thậm chí cô ta còn thầm ngưỡng mộ Lục Kiến Nghi trước khi gặp Lục Kiến Nghi.
“Sao nào, tôi không có lừa cô đó chứ, Lục Kiến Nghi có phải là rất đẹp trai không?”
“Không chỉ đẹp trai, mà còn hoàn hảo. Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông như thế này.” Đỗ Di Nhiên đổi giọng nói “Thật không may, anh ấy đã kết hôn.”
“Đối với cô mà nói, đây đâu được coi là trở ngại, người đàn ông ưu tú như thế, bên cạnh luôn có mấy người phụ nữ. Lục Kiến Nghi kết hôn cùng vợ với anh ấy, chỉ là bởi vì mệnh lệnh của bố mẹ, anh ấy căn bản không thích người cô gái này, trước đây còn từng ly hôn qua một lần, nhưng dưới sức ép của gia đình lại tái hôn. Người phụ nữ đó xuất thần bình thường, so với gia đình họ không môn đăng hộ đối, nhưng không giống cô ở chỗ, cô là người đẹp nhất ở thành phố Tinh Không, chẳng lẽ lại không thể đánh bại lại một con chim khổng tước sao?”
Giọng điệu của Mộ Dung Cẩm Lý đầy vẻ xúi giục.
Đỗ Di Nhiên ngay lập tức bùng cháy tinh thần chiến đấu, cô ta không ngại làm người thứ ba.
Không có thứ tự ưu tiên trong tình yêu, chỉ có phù hợp hay không thôi.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một mặt của Lục Kiến Nghi, cô ta đã cảm thấy tâm hồn mình bị tàn phá, và trái tim cô ta đã bị anh cướp lấy.
Đối với tình yêu của mình, cô ta phải đấu tranh cướp lấy và phải bỏ ra rất nhiều công sức, thì cô ta mới có thể thành công.
Ngày thứ hai, Hoa Hiền Phương dẫn theo con của mình đi về biệt thự, bố Hoa và mẹ Hoa cũng đi cùng.
“Hiền Phương, vài ngày trước, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ dì của con, nói rằng nó sắp đến Thành phố Long Minh, muốn cả nhà đoàn tụ, cho nên bố mẹ đã mua vé tàu siêu tốc đến đây.”
Hoa Hiền Phương khẽ giật mình, cô biết mình có hai người cô, cô lớn ở Giang Thanh, còn cô Nhỏ, cô đã không còn ấn tượng gì nhiều nữa.
Cô Nhỏ của cô vẫn luôn ở bên nước ngoài, từ lúc bà ngoại mất đi, cũng không thấy quay về.
“Hai người không nói, con cũng đã quên, mình còn có một người Cô Nhỏ.”
“Thật sự cô Nhỏ của con cũng đã nhiều năm rồi không quay về, cũng may số điện của gia đình chúng ta vẫn luôn không đổi, nếu không Cô Nhỏ cũng không tìm thấy chúng ta.” Bố Hoa mang theo chút xúc động nói.
“Cô Nhỏ ở khách sạn nào, con đi đón cô.” Hoa Hiền Phương nói.
Bố Hoa đưa địa chỉ và số điện của Cô Nhỏ cho cô.
“Hiền Phương.” Ánh mắt bố Hoa khẽ động nhường như muốn nghĩ đến điều gì đó, cực kỳ nhỏ tiếng nói: “Con hãy lái chiếc Rolls Royce qua đó nha.”
“Hả?” Hoa Hiền Phương có chút kinh ngạc, nhưng không có nhiều thời gian hỏi, xoay lưng liền đi.
Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Hoa Vô Song đang đợi cháu gái của mình.
Lần cuối Hoa Hiền Phương gặp Cô Nhỏ của mình, chính là vào lúc cô lên năm, cô nhỏ trông như thế nào, cô đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Hoa Vô Song nhìn thấy cháu gái của mình thì vô cùng vui mừng: “Thời gian trôi qua thật nhanh, khi dì rời đi cháu chỉ là một cô nhóc, hiện tại đã lớn thế này rồi.”
“Cô nhỏ, cũng đã hai mươi năm rồi không quay về nhà rồi, cũng không điện thoại qua. Năm mới nào bố cũng đều nhắc đến cô nhỏ, bố nói bất luận là cô nhỏ ở đâu, cũng đều hy vọng cô có thể hạnh phúc.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.
Khóe mắt của Hoa Vô Song hơi đỏ.
Ban đầu bà ấy được gả vào nhà họ Đỗ, bà cụ Đỗ chê bai bà ấy không phải xuất thân từ gia đình giàu có, muốn bà ấy thề là phải đoạn tuyệt quan hệ với bên nhà mẹ, từ nay về sau không được gặp mặt.
Bà ấy vì tình yêu, chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau cắt đứt tình thân.
Đỗ Di Nhiên và Đỗ Tuyết Phù từ bên ngoài đi qua, bọn họ ở kế bên phong.
Đỗ Tuyết Phù là em chồng của Hoa Vo Song, thông minh được việc, nhận được sự coi trọng của bà cụ Đỗ, cho bà ta và anh trai Đỗ Cảnh Vinh quản lý công ty.
Đỗ Di Nhiên không phải là con gái ruột của Hoa Vô Song, mà là con vợ trước của Đỗ Cảnh Vinh, bất luận là trong sáng hay ngoài tối, đều thích chống đối với Hoa Vô Song.
“Mẹ nhỏ, xem ra mẹ nhỏ vẫn chưa quên thân tích nghèo khổ của mình nhĩ, chẳng trách đến Thành phố Long Minh, đã vội vàng gọi bọn họ qua đây.”
Cô vốn dĩ muốn chế giễu Hoa Hiền Phương một phen, coi như sỉ nhục Hoa Vô Song.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy vẻ đẹp thoát tục và khí chất của Hoa Hiền Phương, cô ta chỉ có thể tắc lưỡi, chỉ còn lại sự ganh tỵ,