Chương 522: Lật mặt như lật sách.
Vẻ xót xa hiện trên khuôn mặt của Hoa Vô Song. Trước giờ bà Đỗ chưa bao giờ nhìn thẳng vào bà, luôn sai khiến bà như người làm, không làm gì cũng sẽ mắng bà. Mà Đỗ Cẩm Vinh đứng bên cạnh không dám nói câu nào, dù cho bà không làm gì sau cũng phải xin lỗi bà ta, còn phải chịu phạt.
“Chung quy giữa mẹ chồng nàng dâu luôn có mâu thuẫn, ở chung với nhau lâu cũng sẽ quen thôi.” Giọng nói của bà thấp đến mức như không phân biệt được hơi thở.
Hoa Hiền Phương cảm thấy cô nhỏ đã quen với việc nhẫn nhịn chịu đựng.
Trước đây cô và bà Lục ở chung cũng không phải quá tốt.
Mẹ chồng xuất thân nhà giàu cao quý đều mắt cao hơn đầu, đối với con dâu xuất thân từ những gia đình bình thường đều xem thường, khinh bỉ các kiểu.
Nhưng cô may mắn hơn cô của mình nhiều.
Mẹ chồng không phải người nắm quyền, chồng cũng phải là “con trai của mẹ”, cụ bà và bố chồng cũng rất hiểu chuyện, cô còn có chỗ dựa là di chúc của cụ ông.
Mẹ chồng và cô tranh đấu khi thắng khi thua, bây giờ cuối cùng cũng nhìn rõ được thực tế, đối xử tốt với cô giống như mẹ con ruột vậy.
Có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân này mới khiến định kiến của mẹ kế với cô càng lúc càng sâu.
Bố Hoa thở dài: “Vô Song, mẹ chồng em là người nắm quyền trong nhà, quyền lực như thế, chồng em lại rất nhu nhược, sẽ không nói chuyện giúp em, cuộc sống của em có thể tốt lên mới là lạ. Em phải biết rằng người nhà mẹ đẻ luôn hướng về em, dù chúng ta không có tiền cũng không thể nhìn nhà chồng bắt nạt em mà không quan tâm được.”
Hoa Vô Song rũ mắt, lông mi vừa dày vừa dài tạo thành hai cái bóng ảm đạm dưới mí mắt trắng nõn.
“Em biết mà anh hai, chỉ là thành phố Tinh Không xa như thế, mọi người cũng không thể đến bất cứ lúc nào được, cũng không giúp được em cái gì.”
“Cái này cũng đúng.” Bố Hoa lại thở dài.
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, mẹ Hoa gọi: “Vô Song, đồ Đông Hạ ở đây ngon lắm, em và cháu khó lắm mới đến đây, ăn nhiều một chút.”
Đỗ Chấn Diệp gắp cho mẹ một miếng bào ngư: “Mỗi lần trong nhà tổ chức tiệc, bà nội đều không cho mẹ ngồi trên bàn cơm với mọi người, mẹ chỉ có thể ăn cùng với người làm trong bếp.”
Hoa Vô Song trừng con trai một cái: “Lúc ăn cơm không được nói lung tung.”
Đỗ Chấn Diệp làm mặt quỷ: “Mẹ, cậu là người nhà mình, sau này có cậu làm chỗ dựa cho mẹ, không sợ Võ Tắc Thiên với công chúa Thái Bình nữa.”
Hoa Phi tức giận: “Bà già này xấu xa quá, bắt nạt người quá đáng. Cô ơi, sao cô không ly hôn về nhà đi, sao cứ phải ở nhà bọn họ chịu tức thế?”
Hoa Vô Song nuốt nước miếng đắng chát cả miệng: “Không phải nói nhiều năm thì con dâu sẽ thành mẹ chồng sao? Chấn Diệp lớn rồi, cô cũng dễ dàng hơn.”
Mẹ Hoa gật đầu: “Nói cũng đúng, dẫu sao em cũng lớn tuổi rồi, ngày tháng làm mưa làm gió cũng không nhiều, từ từ chịu khổ. Đợi sau này cháu nó quản lý được gia sản rồi, em sẽ khổ tận cam lai thôi.”
Bà đang nói thì điện thoại Hoa Vô Song reo lên, là cuộc gọi video từ thành phố Tinh Không.
Bà ấn nút nghe thì thấy khuôn mặt già nua nghiêm khắc của bà Đỗ.
Đỗ Tuyết Phù vẫn luôn đối đầu với bọn họ để đoạt được vị trí người thừa kế. Muốn nói không báo cáo với bà lão là điều không thể.
“Mẹ, con đang ăn cơm với gia đình anh hai, lát nữa gọi lại cho mẹ được không?”
Bà Đỗ nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén trông rất hung dữ: “Làm sao, vừa về thì dòng máu đê tiện trong người cô đã bắt đầu rục rịch rồi à? Chẳng lẽ cô đã quên cô từng thề sẽ cắt đứt quan hệ với mấy người nhà mẹ đẻ thấp kém đó, từ nay về sau sẽ không qua lại nữa sao?”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”
Hoa Vô Song còn chưa nói xong đã bị bà Đỗ ngắt lời: “Cô không cần phải giải thích, cô đã làm trái lời thề của mình thì ở luôn bên đó đi, không cần phải quay lại nữa. Người cô đã nhiễm những mùi hôi thối của những con người thấp kém đó, không cho phép quay lại làm ô nhiễm không khí nhà họ Đỗ của tôi.”
Hoa Hiền Phương siết chặt tay, ánh mắt hiện lên sự tức giận, thứ cô ghét nhất cái gọi là loại người tầng lớp thượng lưu tự cho mình là đúng, cả người toàn mùi tiền, dùng cái mắt chó khinh thường người khác.
Cô đang định mở miệng thì nghe thấy một giọng trẻ con non nớt truyền đến.
“Người phụ nữ kiêu căng!
Kim cương chói lóa, châu báu lấp lánh
Bà đã thắng được quyền lực viển vông của mình
Nhưng những gì còn lại chỉ là thứ độc dược hợm hĩnh, mùi hương kiêu ngạo
Hương thơm cám dỗ đến chết người.
Người phụ nữ hư vinh!
Khi bà đón chào sự giàu sang,
Hoan nghênh danh lợi,
Tán dương quyền lực,
Xin đừng hỏi chú chim họa mi đã từng cất tiếng hát vì mình,
Nó đã bay về nơi xa,
Vì giọng hát của nó đã khô héo,
Vì thực tế, tôn vinh và sự diệt vong của một linh hồn thuần khiết…”
Giọng nói của trẻ con vừa rõ vừa to, bà Đỗ nghe được rõ từ trong video, khóe miệng giật mạnh một cái: “Ai đang nói chuyện?”
“Là con trai của cháu gái con.” Hoa Vô Song nói.
“Đúng là con cái nhà nghèo, tuổi còn bé đã nói đầy những lời bẩn thỉu, thật sự thiếu giáo dục.” Bà Đỗ nói khá ác độc.
Hứa Kiến Quân bước đến, chống nạnh nhìn chằm chằm người trong video: “Cụ bà này, cháu khuyên bà nên lương thiện đi. Bà lớn tuổi như thế rồi mà không biết phải tôn trọng người khác, như thế này thật sự tốt sao? Chẳng lẽ bố mẹ bà không dạy bà, con người cao sang thấp hèn không phải là vì thân phận hay địa vị mà là vì phẩm chất đạo đức sao? Bà tự cho là rất đáng gờm, nhưng trong mắt cháu bà chỉ là bà lão đáng thương không có tình cảm, bị tiền tài và quyền lực che mắt thôi.”
Đỗ Chấn Diệp giơ ngón tay cái với cậu nhóc.
Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, cậu nhóc này còn nhỏ tuổi mà đã tràn đầy khí thế vương giả.
Khuôn mặt già nua của bà Đỗ vặn vẹo nhăn nhúm lại.
Sao bà ta có thể ngờ rằng mình đường đường là người nắm quyền nhà họ Đường mà lại bị một đứa trẻ chỉ khoảng bốn năm tuổi trách mắng và chế giễu được.
“Hoa Vô Song, cô muốn lật trời phải không, còn không kéo thằng nhãi đó đến đây cho tôi!”
Hoa Vô Song lộ ra vẻ khó xử: “Mẹ, nó là con trai của tổng giám đốc Lục tập đoàn Đế Vương, con làm như thế sợ là không phù hợp?”
Bà Đỗ ngây người một lúc: “Rõ ràng vừa nãy cô nói nó là con trai của cháu gái cô.”
Hoa Vô Song giơ tay ra: “Đúng vậy, nhưng chồng của cháu gái con là tổng giám đốc Lục. Không phải mẹ hy vọng nhà họ Đỗ có thể hợp tác với Đế Vương sao? Sau khi con gặp tổng giám đốc Lục mới phát hiện cậu ấy là chồng của cháu gái con, cũng là con rể của anh hai con. Anh hai con biết con quay về nên tổ chức tiệc gia đình, tổng giám đốc Lục cũng ở đây, mẹ nói con có thể từ chối không?”
Cả người bà Đỗ run rẩy kịch liệt: “Sao cô không nói sớm cho tôi biết?”
“Con muốn giải thích với mẹ, nhưng mẹ không cho con cơ hội. Hơn nữa Tuyết Phù cũng biết chuyện này, cô ấy không nói cho mẹ biết sao?” Hoa Vô Song nói nhỏ, khéo léo đâm em chồng một nhát.
“Con nhóc đáng chết đó.” Bà Đỗ lầm bầm mắng một tiếng, sau đó bưng tách trà bên tay uống một ngụm, ổn định cảm xúc.
“Mẹ nói sao đứa trẻ này còn nhỏ tuổi mà đã có khí thế dọa người như thế chứ, hóa ra là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục. Vừa nãy mẹ chỉ thăm dò con mà thôi, con vẫn còn có thể không quên tâm niệm ban đầu. Lâu thế rồi con không về, nên tụ họp với người nhà mẹ để một chút.” Giọng điệu xoay chuyển rất nhanh, lật mặt như lật sách vậy.