Chương 542: Mông bị tiêm sưng tấy cả lên.
“Bởi vì ông nội của Hiền Phương đã dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy tính mạng của ông cụ, đây là những gì con bé xứng đáng có được. Hơn nữa đến đời của Kiến Nghi, nhà họ Lục đã có trong tay mọi thứ trên đời này rồi, không cần phải tiếp tục kết thân với ai nữa. Thằng bé chỉ cần một cô vợ hiền tài đức vẹn toàn là đủ rồi. Sự thật đã chứng minh, con mắt nhìn người của ông cụ không hề sai. Hiền Phương không chỉ chăm chồng dạy con, mà còn có tài năng kinh doanh xuất sắc. Có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Kiến Nghi.” Lục Vinh Hàn nói.
Năm xưa mục đích ông đưa Kiến Nghi qua Mỹ không chỉ là để trừng phạt Hạo Phong, mà còn để củng cố tình thân giữa anh với nhà họ Y.
Quá nửa khoảng thời gian Kiến Nghi ở Mỹ đều là sống cùng với ông bà ngoại và anh.
Khi còn bé anh đã thể hiện tài năng xuất sắc.
Mới mười ba tuổi, anh đã giúp cậu cả nhà họ Y bày mưu tính kế, giúp ông ấy thành công thu mua được tập đoàn năng lượng lớn nhất Châu Âu, còn giúp cậu hai đánh bại đối thủ cạnh tranh trong giới chính trị, thành công ngồi vào vị trí thống đốc.
Bây giờ hễ có dự án thu mua quy mô lớn, cậu cả nhà họ Y đều sẽ cùng anh thảo luận phương án.
Tư Mã Ngọc Như dường như sắp sụp đổ rồi, cô ta gào thét, hò hét trong lòng, đầy căm phẫn, nhưng không dám nói ra lấy một chữ.
Lục Vinh Hàn đã thay đổi, không còn là người đàn ông dịu dàng ấm áp, yêu thương cô ta vô bờ bến như trước kia nữa rồi.
Cô ta không thể ngồi không được nữa, nếu không sẽ bị Hạo Phong lấy hết đi không còn lại bất cứ thứ gì.
Cho dù con trai của cô ta không thể trở thành người kế thừa thì cũng phải nhận được một nửa số cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai chỉ đứng sau Lục Kiến Nghi.
Nếu như con trai của Hoa Hiền Phương vừa ra đời đã có được mười phần trăm cổ phần.
Thì Ngọc Thanh chỉ yêu cầu được chia ba mươi phần trăm thôi cũng không quá đáng đâu.
“Vinh Hàn, bây giờ em chỉ muốn hỏi anh, anh có còn yêu em không? Anh đã từng hứa sẽ yêu em cả cuộc đời này, anh còn có thể làm được không?”
Lục Vinh Hàn lặng lẽ nhìn cô ta: “Tình cảm mà tôi dành cho cô chưa từng thay đổi.” Mà tình cảm của cô dành cho tôi đã không còn thuần khiết như trước kia nữa.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào: “Tại sao em lại thấy anh thay đổi rồi chứ? Em cầu xin anh giúp Minh Thịnh giành lại Mã Thị, anh không chịu. Nhà họ Lục mạnh đến thế, chỉ cần anh ra tay, tập đoàn OCM chắc chắn không phải là đối thủ, tại sao anh lại không giúp nó chứ?”
Ánh mắt của Lục Vinh Hàn lạnh lùng sững lại: “Mã Ngọc Linh tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông? Ông cụ Mã chết như thế nào? Cô cho rằng tôi không biết gì hết sao? Ông trời có mắt ác giả tất gặp ác báo. Cậu ta là em trai của cô, nhưng không còn bất cứ quan hệ gì tới tôi và nhà họ Lục nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không bởi vì cậu ta mà làm tổn hại đến vinh dự nhà họ Lục.”
Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi, đây chỉ là một sự cố mà thôi, không hề có liên quan gì tới Minh Thịnh cả.”
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Không có chuyện gì có thể qua mắt tôi được hết, tốt hơn cô nên cầu nguyện rằng mọi âm mưu của cậu ta sẽ không bị bại lộ đi, nếu không đến lúc đó đến cô cũng sẽ bị liên lụy đấy.”
Một cơn co giật kinh hoàng lướt qua gương mặt của Tư Mã Như Ngọc, khiến màu máu trên gương mặt của cô ta dần dần rút hết đi: “Bất luận Minh Thịnh có thế nào đi chăng nữa thì Ngọc Thanh cũng là đứa trẻ vô tội, bản chất thằng bé hiền lành, không hề giống với Minh Thịnh và Mã Trúc Mai, anh dìu dắt thằng bé với tư cách là một người chú, không có gì quá đáng chứ.”
“Thằng bé còn nhỏ, nếu như sau này nó có chí cầu tiến, không giống như bố của nó làm những chuyện xấu xa, tôi sẽ dìu dắt nâng đỡ cho thằng bé.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
“Em không thể ở đây thêm nữa, Ngọc Thanh và Sênh Hạ đều cần đến em, anh mau thả em ra đi.” Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm lo lắng, cô ta không có ở đó, Hoa Hiền Phương không biết sẽ cho hai đứa nhỏ ăn bùa mê thuốc lú gì nữa, con cái của cô ta bắt buộc phải đứng về phía cô ta, đồng tâm hiệp lực đối phó bên ngoài.
“Cô yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất ổn, sau này buổi sáng cô có thể ra ngoài, sau giờ cơm trưa tiếp tục tới đây tự kiểm điểm bản thân.” Lục Vinh Hàn nói xong liền đi ra bên ngoài.
Ngày hôm sau, khi Tư Mã Ngọc Như đi ra ngoài, bọn trẻ đều đang học lớp viết chữ thư pháp, chúng dùng bút lông viết bốn chữ “chăm chỉ học tập”.
Tư Mã Ngọc Như không bởi vì việc bọn trẻ nghiêm túc học tập mà cảm thấy vui mừng, ngược lại vô cùng tức giận, Hoa Hiền Phương lại tùy tiện hủy đi lớp học mà cô ta đã sắp xếp cho Ngọc Thanh, không hề bàn bạc thương lượng với cô ta, cũng chưa nhận được sự đồng ý của cô ta. Là ai cho cô cái quyền này cơ chứ?
Ngọc Thanh và Sênh Hạ vốn dĩ rất vui vẻ đem bức thư pháp tới cho Hoa Hiền Phương xem, nhưng lại nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như, nụ cười lập tức vụt tắt, giống như bị một cơn gió lạnh buốt thổi tắt vậy.
Tư Mã Ngọc Thanh sợ hãi trốn ra phía sau lưng Hoa Hiền Phương: “Không hay rồi, bà cô dị dạng đã được thả ra rồi.”
Tư Mã Ngọc Như suýt chút nữa thì ngất lịm đi, bọn trẻ rõ ràng không hề cần đến cô ta, chỉ có một dáng vẻ không hề hy vọng cô ta sẽ được thả ra.
Quả nhiên Hoa Hiền Phương đã thành công trong việc tẩy não bọn trẻ.
“Hiền Phương, trước khi cô hủy bỏ lớp học của Ngọc Thanh, có phải là nên bàn bạc với tôi trước không? Dù gì Ngọc Thanh cũng là cháu trai của tôi.”
“Mẹ nhỏ, mẹ hiểu lầm rồi, hủy bỏ lớp học là ý của bố, có điều tôi thấy lớp học viết chữ thư pháp cũng rất cần phải học, bàn bạc với bố giữ lại để cho ba đứa trẻ cùng nhau học.” Hoa Hiền Phương giải thích.
Gương mặt của Tư Mã Ngọc Như tối sầm lại, chỉ biết lấy Lục Vinh Hàn ra dọa cô ta.
Nhưng việc tự kiểm điểm vẫn chưa kết thúc, cô ta không thể công khai đối đầu với Hoa Hiền Phương được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn cục tức này xuống mà thôi.
Vốn dĩ học xong lớp viết chữ thư pháp, thì phải tới nhà bếp học làm bánh ngọt, nhưng khi nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như không hề vui vẻ gì, Hoa Hiền Phương liền xoa đầu bọn trẻ: “Được rồi, mấy đứa ra ngoài chơi đi, chị đến phòng sách làm bản thiết kế đây.” Cô bảo các bảo mẫu trông nom bọn trẻ rồi một mình đi lên trên tầng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ quay ra nhìn nhau, vô cùng chán nản.
“Bọn mình đến phòng đồ chơi chơi cờ cá ngựa đi.” Lục Sênh Hạ nói.
“Ồ.” Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân gật gật đầu.
Tư Mã Ngọc Như đưa tay ra tóm lấy cánh tay của con gái mình: “Con về phòng với mẹ.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi, bảo Ngọc Thanh và Kiến Quân tới phòng đồ chơi đợi cô bé, sau đó cùng Tư Mã Ngọc Như đi lên trên tầng.
Tư Mã Ngọc Như bập bùng ngọn lửa tức giận trong lồng ngực, kìm giọng nói nhỏ: “Ngọc Thanh không hiểu chuyện, con lớn thế này rồi lẽ nào còn cũng vậy sao? Hoa Hiền Phương là con trưởng, còn chúng ta chỉ là con thứ mà thôi. Cô ta sẽ không thực lòng đối tốt với con đâu, chúng ta có mối quan hệ cạnh tranh với cô ta đó.”
Lục Sênh Hạ khịt mũi cười, cố ý hỏi: “Cạnh tranh ư? Cạnh tranh cái gì chứ? Con là một đứa con gái, cũng sẽ không kế thừa tài sản, có gì để mà cạnh tranh chứ?”
Tư Mã Ngọc Như giật giật môi, cô bé không cần nhưng Ngọc Thanh cần.
Cô ta hao tâm tổn sức mới có được cậu bé, sinh cậu bé ra chỉ là để tranh giành với Hạo Phong.
Cùng là con trai nhà họ Lục, dựa vào đâu mà tài sản lại giao hết cho một mình Lục Kiến Nghi cơ chứ.
“Con không thể đóng góp chút nào đó cho mẹ và cho nhà họ Tư Mã được sao? Mẹ đi thụ tinh trong ống nghiệm bốn lần, mông bị kim tiêm đâm sưng tấy cả lên mới có thể sinh được con ra. Mẹ đã cho con cuộc sống này, vất vả khó khăn nuôi nấng con lớn tới từng này, con nên báo đáp mẹ mới phải chứ.”
“Mẹ à, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hiếu thuận báo đáp mẹ, nhưng mà nếu như mẹ muốn con giúp mẹ tranh giành tài sản thì không được đâu. Đầu tiên, con là con gái của nhà họ Lục, sau đó mới là con gái của mẹ. Con có nghĩa vụ phải bảo vệ hạnh phúc cho gia đình, nếu như vì tham vọng của một mình mẹ mà tổn hại đến lợi ích của nhà họ Lục, con sẽ không hề có một chút do dự nào mà từ chối mẹ.”
Lục Sênh Hạ nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
Tư Mã Như Ngọc suýt chút nữa thì ngất lịm đi.