Chương 543: Đưa người phụ nữ lẳng lơ về nhà.
“Con có biết Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương đã suy tính những gì không? Đợi khi con lớn lên, bọn họ chắc chắn sẽ gả con đi lấy chồng xa, căn bản là không muốn con ở lại trong căn nhà này. Đến lúc đó hai mẹ con chúng ta gặp nhau cũng khó. Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, bọn họ cũng chỉ giả vở đối xử tốt với con thôi, nếu không có mẹ ở bên cạnh bảo vệ con thì bọn họ sẽ lập tức hiện nguyên hình, coi con như một cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.”
Tư Mã Ngọc Như đã tận tình khuyên bảo, nhưng Lục Sênh Hạ cũng chỉ cười nhạt một tiếng:
“Nếu tôi là con trai, mẹ nói như vậy tôi còn có thể tin, đáng tiếc tôi lại là con gái. Mối quan hệ giữa người với người chỉ cần không có tranh chấp lợi ích cá nhân thì sẽ dễ dàng hòa thuận mà chung sống. Đây cũng là lý do tại sao bố lại cho mẹ một đứa con trai. Nhưng mẹ lại cứ mãi u mê không tỉnh ngộ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cùng là con gái với nhau, tôi khuyên mẹ hãy sớm quay đầu đi, mẹ không thể đạt được mong muốn của mình đâu. Đừng khiến cho mọi người xung quanh xa lánh mẹ, rồi đến cuối cùng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục. Thậm chí đến tôi cũng muốn cắt đứt quan hệ với mẹ, coi như từ nay về sau không có chút dính líu gì đến mẹ nữa.”
Vẻ mặt của cô bé vô cùng lạnh nhạt, giọng điệu cũng bình tĩnh đến lạnh lùng, đôi mắt đen láy như quả cầu pha lê đen, như thể nhìn thấu được mọi thứ.
Mà những lời nói của cô bé lại không giống như những lời của một đứa trẻ ở độ tuổi này có thể nói ra. Trái tim Tư Mã Ngọc Như đông cứng lại: “Con chắc chắn muốn đối đầu với mẹ sao?”
“Mẹ nhầm rồi, tôi đang bảo vệ quyền lợi của chính mình. Chỉ cần tôi không thông đồng với mẹ làm bậy, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ là cô công chúa nhỏ của nhà họ Lục.” Lục Sênh Hạ nói rõ ràng từ tốn từng chữ từng chữ một.
Trên trán Tư Mã Ngọc Như hằn lên những đường gân xanh, các dây thần kinh trên khuôn mặt không ngừng giật giật, khóe miệng cũng đang run lên.
“Đúng là con có thể tự mình lên kế hoạch rồi.”
Lục Sênh Hạ giang hai tay ra và nói: “Không còn cách nào khác, tôi còn phải phụng dưỡng mẹ mà. Lúc trước cô cả ở trong nhà giả làm quỷ, chẳng những bị ép buộc phải kết hôn, rồi lại bị gạch tên ra khỏi hội người giàu. Đây là một bài học được rút ra từ trong quá khứ. Tôi không ngờ cô ấy lại ngốc như vậy. Tất cả mọi người trong gia đình đều yêu thương tôi, bao gồm cả mẹ lớn, nếu biến thành đồng phạm giúp mẹ, lập tức tôi sẽ mất đi tình yêu thương của tất cả mọi người. Tôi sẽ không để cho bản thân mình phải rơi vào kết cục này, vì vậy tôi không những không đứng về phía mẹ, mà còn ngăn cản mẹ, miễn là đến lúc đó sẽ không phải dính líu tới mẹ, đến mức nằm xuống cũng bị trúng đạn.”
Tư Mã Ngọc Như máu dồn lên ngực, thiếu chút nữa thì ngã quỵ xuống đất mà chết.
“Mẹ… mẹ làm sao lại có thể sinh ra một đứa con gái trắng trợn, đáng sợ như mày chứ!”
“Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại có một người mẹ đạo đức giả như thế.” Lục Sênh Hà chế nhạo.
Tư Mã Ngọc như nổi giận đùng đùng, tức giận đến toàn thân đều đang run lên bần bật: “Hoa Hiền Phương chắc chắn đã cho mày uống thuốc lú sau đó đem mày đi tẩy não rồi.”
“Tôi thấy mẹ cũng nên đi học thêm chút đạo đức hay giống như mẹ lớn vậy, một lòng hướng Phật. Ngoại trừ một tờ giấy chứng nhận kết hôn ra, mọi thứ mà mẹ đã đạt được đều hơn mẹ lớn rất nhiều, bố đã dành tất cả tình yêu cho mẹ rồi, như vậy mà mẹ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn sao?”
“Ha ha.” Tư Mã Ngọc Như cười lạnh hai tiếng: “Ông ấy dành tất cả tình yêu cho mẹ mà lại đem toàn bộ nhà họ Lục giao cả cho con trai của Hạo Phong sao. Nếu như con trai của mẹ là người thừa kế nhà họ Lục, mẹ cũng có thể không tranh không giành, sẽ một lòng hướng Phật.”
“Vậy nếu để mẹ đổi thành bà ấy, mẹ sẽ đồng ý sao.” Lục Sênh Hà nhìn cô ta không chớp mắt
Đương nhiên là đồng ý!
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như đã có câu trả lời, chỉ là không nói ra.
“Địa vị của bà ta vốn dĩ đã là của mẹ, mẹ mới là bà chủ của nhà họ Lục này, con trai của mẹ mới là người thừa kế của nhà họ Lục, tất cả đều đã bị bà ta cướp đi. Mẹ chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thì có gì là sai chứ?”
Lục Sênh Hạ thoáng nhìn cô ta với ánh mắt đồng cảm: “Mẹ à, tôi không muốn đả kích mẹ, nhưng đứng giữa mẹ và mẹ lớn, người mà ông nội chọn chắc chắn sẽ là bà ấy, chứ không phải mẹ, có điều, mẹ cũng đâu phải người thua cuộc, bởi vì người mà bố yêu là mẹ, nhiều năm như vậy, trước nay mẹ cả đều không thắng nổi mẹ. Điều mà mẹ nên làm bây giờ chính là giữ chặt lấy trái tim của bố thay vì suy nghĩ về những thứ vô ích kia.”
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, lúc này thứ cô ta muốn chính là có được một cặp sinh đôi là con trai.
Càng nhiều con trai, càng có nhiều quyền lực.
Nhưng nhà họ Lục chỉ cho cô ta sinh ra một đứa con tham tiền. Một đứa con gái chết tiệt, có nuôi dưỡng như thế nào cũng vô dụng, chỉ làm cho cô ta tức chết mà thôi.
“Nếu như mày có một đứa em trai, mày vẫn có thể nhẫn tâm làm như vậy sao?”
Lục Sênh Hạ cười giễu cợt: “Em trai và anh trai có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có khác nhau, Lục Kiến Nghi là do người khác sinh ra, còn em trai của mày là do mẹ sinh ra. Mày nên giúp đỡ nó, hướng về nó và bảo vệ nó.” Tư Mã Ngọc Như mang theo một chút kích động mà nói.
Lục Hạ Sênh giơ tay xoa đầu cô ta giống như một người lớn đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Mẹ à, mẹ thật là ngây thơ, không phải là cứ có con trai thì mới có thể lấy được gia tài của nhà họ Lục. Bà nội có đến mấy người con trai, nhưng chỉ có bố là có thể thừa kế Lục Thị. Sở dĩ nhà họ Lục có quy định phép tắc trong nhà rất nghiêm khắc, chính là để đề phòng những loại người như mẹ. Con cháu của nhà họ Lục đều là những người có tham vọng lớn, muốn chiếm lấy địa vị này, tất cả đều sẽ bị trục xuất ra khỏi dòng họ, ở bên ngoài kia muốn sống muốn chết thế nào thì tùy. Bọn họ đối với con trai mình còn không có chút nể tình chứ đừng nói đến chỉ là một đứa con dâu trong nhà. Cứ cho là mẹ lớn sinh được nhiều con trai, nhưng công việc kinh doanh của nhà này vẫn là do anh cả thừa kế.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co giật dữ dội như vừa bị đám ong vò vẽ tấn công, đến dái tai cũng muốn lệch sang một bên.
“Mẹ chưa từng muốn con thừa kế bất kỳ công việc kinh doanh gì của gia đình, chỉ muốn được chia một chút cổ phần. Các chú của con và bố của con đều là cùng một mẹ sinh ra, cùng chung ruột thịt, mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình. Vì thế bọn họ không có hứng thú với công việc kinh doanh của gia đình cũng là điều bình thường, nhưng con không giống như họ, con và Lục Kiến Nghi không cùng một mẹ sinh ra, con vẫn nên tính toán một chút vì bản thân mình.”
“Mẹ, sau này tôi muốn trở thành vợ chính trong nhà người khác. Con trai của tôi sẽ là người thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, không cần phải nhờ vả đến nhà mẹ đẻ. Tốt nhất mẹ nên kiềm chế một chút đi, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình thân. Bố, anh cả, chị dâu và bà nội đều là những người thương tôi nhất, yêu tôi nhất, sau đó mới đến một người mẹ trọng nam khinh nữ như mẹ.”
Lục Sênh Hạ nói xong, đi ra mở cửa phòng: “Tôi muốn đi chơi, mẹ cứ tự nhiên.”
Tư Mã Ngọc Như thật muốn đâm đầu vào tường, thật trắng trợn, quá trắng trợn rồi!
Nếu Lục Sênh Hạ là một đứa con trai, nhất định sẽ cùng cô ta về một phe, cùng với người trong phòng lớn tranh đoạt một phen. Sau đó ai sẽ là người thừa kế Lục Thị thì vẫn là một ẩn số.
Không lâu sau, khi Hoa Hiền Phương bước vào phòng làm việc, dì Mai đi vào.
“Chú họ gọi điện thoại đến, chú ấy muốn biết rõ mọi chuyện và yêu cầu phải mở cuộc họp đại gia đình, bàn bạc về việc chú ấy muốn lấy vợ lẽ, cháu quyết định ngày họp chưa?”
Hoa Hiền Phương đặt tay lên trán, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Ông cụ Lục có hai người em trai, chú họ là con trai cả của ông hai Lục, kém hơn bố chồng hai tuổi.
“Dì Mai, trước kia nếu gặp phải chuyện như thế này, dì sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào?
Dì Mai hạ giọng: “Chuyện như thế này chỉ xảy ra một lần.”
Trong giây lát Hoa Hiền Phương đã hiểu ra, chắc chắn là dì đang đề cập đến người bố chồng lúc đó.”
Một khu rừng lớn luôn có nhiều loài chim. Muốn một người đàn ông có đầy đủ quyền lực địa vị trong tay, một lòng một dạ với mình không phải là chuyện dễ dàng gì.
Có điều, bọn họ đều là kiểu gặp dịp thì chơi, chỉ là đùa cho vui mà thôi, chắc chắn sẽ không đưa loại phụ nữ lẳng lơ ở bên ngoài kia về nhà.
Chú họ lại muốn bắt chước bố chồng, tận hưởng niềm vui một chồng một vợ hạnh phúc bên nhau.
Tư Mã Ngọc Như cũng từ chỗ người bạn thân nhất mới có thể biết được chuyện này. Cô ta muốn xem Hoa Hiền Phương sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình, nếu xử lý không tốt, một người vợ chính như cô sẽ bị đưa đi tra khảo.