Chương 556: Chung quy vẫn là em không tin anh.
Hoa Hiền Phương đi đến trước bàn vẽ, cầm lấy bút vẽ, vẽ lung tung, giọng nói vẫn không chút để ý: “Em nào dám tức giận với cậu chủ là anh, cùng lắm thì anh mang theo tình nhân và con riêng vào cửa, em đưa con của em rời đi, từ nay về sau anh đi đường của anh, em đi đường của em, mọi người không liên quan tới nhau nữa.”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Chuyện buồn cười, không phải chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?”
Cô hừ nhẹ một tiếng, hất tay anh ra: “Nếu anh trong sáng, vì sao không dám làm xét nghiệm ADN?”
“Bởi vì căn bản không cần phải làm.” Anh trầm thấp mà rõ ràng nói.
“Thật sự không cần sao?” Ánh mắt cô nhìn anh tràn ngập nghi ngờ: “Kiều An rất chắc chắn đứa bé là của anh, chỉ có làm xét nghiệm ADN, mới có thể khiến cô ta hết hy vọng, nếu không cô ta vẫn sẽ luôn dây dưa không ngừng.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Về chút chuyện nhỏ này, cần gì phải để ý quá chứ.”
Hoa Hiền Phương đã nhìn ra, thái độ của anh tiêu cực mà mặc kệ, có lẽ Kiều An nắm được điểm này, nên mới dám kiêu ngạo như thế.
“Anh muốn thế nào thì thế đó đi, dù sao em cũng không quản được, nhưng mà anh đừng hy vọng, em sẽ yểm trợ cho anh. Em và anh không chung tiếng nói, khó lòng hợp tác.”
Lục Kiến Nghi bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng Hoa Hiền Phương nghẹn lại một hơi, từ phòng làm việc đi ra cũng không về phòng, mà ngủ ở phòng bên cạnh.
Cô khóa cửa, nhưng Lục Kiến Nghi có cách đi vào.
“Em muốn phạt anh đêm nay phòng không gối chiếc sao?”
“Tem muốn yên tĩnh một mình một chút.” Cô lạnh lùng quăng một câu, nhắm mắt lại, không nhìn anh.
Anh nằm ở bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng ngực: “Chung quy vẫn là em không tin anh.”
Cô dùng sức đạp anh một cái, muốn đá anh đi, nhưng cánh tay anh hơi hơi vừa siết lại, ôm cô chặt hơn.
Cô không tránh thoát được, thì đá bắt chân anh cho hả giận.
“Em có thể tin tưởng anh, nhưng em không tin Kiều An và Finn, nếu bọn họ liên thủ muốn trộm giống của anh, cũng không phải là một việc khó. Chỉ có nhìn thấy giấy xét nghiệm ADN, em mới có thể hoàn toàn yên tâm. Không phải một đứa bé của Kiều An ở trong tay anh sao? Anh bí mật đưa nó đi làm xét nghiệm ADN, không có bất cứ kẻ nào biết.”
5 năm trước anh bị người ta bỏ thuốc thành công, tùy tiện ngủ với một người phụ nữ, 5 năm sau vẫn có khả năng bị gài bẫy như vậy.
Finn là trợ lý bên cạnh anh, làm chút chuyện này dễ như trở bàn tay, căn bản là sẽ không bị anh phát hiện.
Mà anh, mặc dù ngủ với Kiều An hoặc là người phụ nữ bọn họ sắp xếp, cũng không có khả năng nói cho cô biết. Chỉ có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, giống như 5 năm trước.
Lục Kiến Nghi im lặng trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Chỉ có đứa bé em sinh mới là con của anh.”
Mày liễu của cô hơi nhếch lên: “Ý của anh là, anh vừa không muốn làm xét nghiệm ADN, cũng không có ý định nhận đứa con của Kiều An, đúng không?”
Lục Kiến Nghi vén tóc mái trên trán cô lên: “Anh vẫn là câu nói kia, ai gây ra ầm ĩ, ngoài đó giải quyết. Đừng làm chuyện này ảnh hưởng tới chúng ta, được không?”
Cô cười nhạo một tiếng, cảm thấy có chút buồn cười: “Nhưng mà nó không chỉ ảnh hưởng tới chúng ta, còn ảnh hưởng tới toàn bộ nhà họ Lục, chẳng lẽ anh có thể làm người có mắt không tròng sao?”
“Anh sẽ xử lý tốt.” Anh trầm thấp nói.
Hoa Hiền Phương không tin anh nói.
Ở trong mắt cô, cách xử lý duy nhất của anh chính là mặc kệ nó.
“Em mệt rồi, ngủ trước.” Cô xoay người một cái, đưa lưng về phía anh, dúi đầu vào gối đầu, giống như một con đà điểu, muốn trốn tránh phiền não trên thế gian.
Có lẽ, từ trước đến nay Lục Kiến Nghi vẫn không phải một người tương xứng với cô, chỉ là một loại số mệnh không chạy thoát được.
Ngày hôm sau, một mình Hoa Hiền Phương đi tới biệt thự của mình.
Hai ngày nay Hoa Phi trực ca đêm, đều ở chung cư của bệnh viện, không về nhà.
Một mình cô ở đây, vô cùng yên tĩnh.
Mở một chai rượu vang đỏ ra, cô uống từng ly một, trong lòng nghẹn đến phát điên, cần một chút cồn gây tê, mới có thể thoải mái.
Lúc này di động vang lên, là Tần Nhân Thiên gọi tới.
“Hiền Phương, anh mới từ Châu Âu trở về, hôm nay em có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi?”
“Em ở Long Đình Thịnh Thế, anh tới đây đi, em ở đây chờ anh.” Cô nằm lử trên trên sô pha, trên mặt có vài phần men say.
Khi Tần Nhân Thiên tới, cô đã uống gần hết chai rượu.
Đi vào, anh ta đã ngửi được một mùi rượu nồng.
“Hiền Phương, em uống rượu?”
“Không có việc gì làm, tùy tiện uống mấy chén.” Cô xua xua tay, say khướt cười cười.
“Cãi nhau với Lục Kiến Nghi?” Tần Nhân Thiên đỡ cô.
Tuy rằng ở Châu Âu xa xôi, nhưng tai tiếng của Kiều An và Lục Kiến Nghi, anh ta cũng biết một chút.
“Miễn nói tới người kia, em ghét anh ấy.” Hoa Hiền Phương nói xong, ngã ở trên sô pha, nhắm mắt lại không nhúc nhích, như là say quá rồi.
Tần Nhân Thiên vô cùng đau lòng, lấy trà tỉnh rượu từ trong tủ lạnh ra, pha cho cô một ly, dùng muỗng nhỏ đút vào trong miệng cô.
Cô hừ hai tiếng, mơ mơ màng màng mở đôi mắt ra.
Bóng dáng của anh ta đong đưa ở trước mắt cô, cô vươn tay ra, ôm lấy mặt anh ta: “Thời Thạch, là anh sao, anh trở về thăm em sao?”
Tần Nhân Thiên hơi hơi run rẩy, nâng tay lên, cầm tay cô: “… Là anh, anh đã trở về rồi, không bao giờ rời xa em nữa.”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống xuống: “Nếu anh còn sống, sẽ tốt như thế nào chứ, em sẽ không gả cho tên khốn Lục Kiến Nghi kia.”
Trong lòng Tần Nhân Thiên giống như có một ngàn con ngựa ở chạy lộc cộc, giẫm đạp, có một vạn con dao nhọn đang đâm thọc, băm chém.
“Rất xin lỗi, đều là anh sai. Nếu anh ta không tốt với em, nếu em không vui, bất cứ lúc nào anh đều có thể đưa em đi.”
Cô giống như không nghe được lời anh ta nói, chỉ tự mình nói: “Anh ta căn bản là không yêu em, căn bản là không để ý em, ở trong lòng anh ta, có rất nhiều người, rất nhiều chuyện quan trọng hơn rm.”
“Ở trong lòng em, không có bất cứ kẻ nào, bất luận chuyện gì có thể so sánh với anh, anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất.”
Tần Nhân Thiên nâng tay lên, muốn lau đi nước mắt trên má cô, nhưng mà lau một giọt, lại một giọt khác lăn xuống.
Nước mắt cô tựa như nước lũ chảy xuống, không thể ngăn cản: “Nếu anh còn sống, bây giờ nhất định chúng ta rất hạnh phúc, anh làm âm nhạc, em làm thiết kế, sẽ không giống như bây giờ, động một chút là có một đống phiền não. Con người em chỉ thích sống cuộc sống đơn giản, không thích tranh cãi đấu võ mồm, lục đục với nhau. Em nhớ trước kia, em nói không thích anh ở chung với cô gái khác, anh lập tức cách các cô gái khác rất xa, nói chuyện với bọn họ cũng cách hai mét…”
Cô nói một chút rồi nở nụ cười, cười một chút rồi gào khóc.
Trên thế giới này, Thời Thạch là người yêu cô nhất.
Tình cảm của bọn họ hồn nhiên như vậy, thuần tuý như vậy, không có chút tạp chất nào, cũng không bị người bên ngoài làm ô nhiễm.
Mà giữa Lục Kiến Nghi, tựa như một cuộn chỉ rối bị quấn quanh, không thể cắt đứt, gỡ càng rối hơn.
trong miệng Tần Nhân Thiên giống như ngậm một viên thuốc đắng, chua xót từ đầu lưỡi vẫn luôn lan tràn đến lục phủ ngũ tạng.
“Hiền Phương…”
Anh ta kéo cô vào trong lòng ngực, ôm chặt.