Chương 561: Nguồn cảm hứng.
Lục Kiến Nghi vẫn tập trung làm mì và giả vờ như không nghe thấy gì.
Anh biết rằng mặc dù cô gái ngốc hết giận rồi nhưng không có nghĩa là cô ấy đã tin tưởng anh. Chỉ cần có một tia lửa nhỏ phát ra, thì mọi chuyện sẽ rất căng thẳng.
Con đường theo đuổi vợ của anh còn rất dài.
Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh là hai ngọn núi lớn, đứng sừng sững trước mặt, anh phải kiên trì đến cùng, đánh sập bọn họ mới có thể thực sự thống trị.
Ăn xong mì, Hoa Hiền Phương trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô nôn nao một đêm, còn nôn mấy lần, cảm giác như ruột không còn gì.
Lục Kiến Nghi cả đêm không nhắm mắt, nằm ở bên cạnh cô, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ hơn ba giờ, khi tỉnh dậy, Hoa Hiền Phương đang nằm ở bên cạnh anh, cô đang thiết kế trên bàn vẽ.
Lục Kiến Nghi như có một khả năng ma thuật, ngay cả khi anh nằm yên lặng bên cạnh cô cũng có thể làm nguồn cảm hứng cho cô.
“Nếu người gả cho anh không phải là em, vậy anh thật sự không muốn đi tu sao?”
Lục Kiến Nghi vén mái tóc trên trán cô lên: “Cô ngốc nghếch, em được Thượng đế tạo ra bằng xương sườn của anh, cho dù là em không phải Hoa Hiền Phương, chúng ta cũng nhất định sẽ gặp nhau.”
Hoa Hiền Phương làm bộ mặt quỷ: “Nếu như em không phải là con gái nhà họ Hoa, anh làm sao để cưới em?”
Lục Kiến Nghi nhấc cằm hôn lên môi cô: “Em sinh ra là cho anh, đã được định trước sẽ sinh ra ở nhà họ Hoa.”
Cô nhăn mũi: “Cho dù là số mệnh cũng phải tranh đấu, nếu anh trở thành một tên tra nam, chúng ta sẽ không gặp nhau.”
“Không thể là tra nam, cũng sẽ không thể không gặp.” Vẻ mặt của anh kiên định như một tảng đá, không có chút dao động nào.
Hoa Hiền Phương cũng không nói nữa.
Sau một hồi im lặng, cô ngồi dậy đi đến quầy bar pha hai ly cocktail zero, đưa một ly cho anh.”Vừa rồi lúc anh ngủ, em đã suy nghĩ kỹ một chuyện, anh có cảm thấy mẹ nhỏ đặc biệt quan tâm đến chuyện của nhà họ An sao? Trước đây, bất kể chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta, bà luôn tỏ thái độ đứng ngoài cuộc và không bày tỏ ý kiến.”
Thực ra Lục Kiến Nghi đã nhận thấy điều đó từ lâu: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ cẩn thận.”
Hoa Hiền Phương lắc lắc ly rượu trong tay, trầm ngâm nói: “Tư Mã Minh Thịnh mất đi nhà họ Mã, nên kế hoạch hỗ trợ của mẹ nhỏ cũng đều thất bại. Bà ấy luôn mong muốn ba giúp Tư Mã Minh Thịnh lấy được nhà họ Mã về, sau khi bị bố từ chối, bà sẽ không tránh khỏi khó chịu, nên đã chĩa mũi rìu với chúng ta, trước sự việc của Trương Thị Cẩm Lan, em tuy mang danh là bà chủ, nhưng căn bản là không quan tâm lắm đến chuyện gia đình, chuyện gia đình đều là do bà ấy phụ trách. Nếu như vì chuyện của Kiều An, em và anh xảy ra cãi vã bà ấy sẽ có cơ hội tham gia quản lý chuyện của nhà họ Lục, phải không?”
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm rượu, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm dời ra ngoài cửa sổ: “Nghĩ đến chuyện của Trương Thị Cẩm Lan, liền có thể biết cô ta không đơn giản như em nghĩ.”
“Anh cũng cho là mẹ nhỏ biết phải không?” Hoa Hiền Phương trầm thấp nói.
“Anh đã cho người điều tra, năm đó cô ta đã sắp xếp cho y tá ra nước ngoài. Sau nhiều năm như vậy, cô ta cũng rất có thể.” Trong đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi có một tia sáng lạnh u ám khẽ lóe lên.
Hoa Hiền Phương sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Em luôn cảm thấy giữa cô ta và Tư Mã Minh Thịnh vẫn còn có bí mật mà chúng ta không biết. Cô ta là người điềm tĩnh như vậy, bây giờ sao lại bắt đầu động tay động chân vậy? Không phải chỉ là tranh giành quản lý gia đình sao?”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô.
“Vậy chúng phải tìm hiểu sâu hơn sao?” Đôi mi dài của cô khẽ lóe lên một tia ranh mãnh, tựa như một con bướm bay qua cành hoa.
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai cô, ánh mắt dần dần thâm trầm, như bị ánh hoàng hôn làm nhòe đi: “Rốt cuộc là hồ ly cũng sẽ bị lộ đuôi. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Cô khẽ gật đầu: “Cũng đúng, vấn đề của mẹ nhỏ vẫn nhạy cảm hơn. Chúng ta phải lo lắng cho quan hệ giữa bố và Sênh Hạ, chỉ cần chờ cô ta chủ động lột mặt lạ ra.”
Sau bữa tối, cả hai người cùng trở lại nhà họ Lục.
…
Ở đầu kia của thành phố Long Minh, Kiều An bị bảo vệ nghiêm ngặt và bị cấm đi ra khỏi biệt thự.
Cô ta tuyệt vọng chán nản.
Cứ tưởng gặp bà cụ là có thể nhìn thấy mặt trời rồi, nhưng không ngờ qua bao nhiêu ngày nay, nhà họ Lục vẫn không hề động tĩnh gì.
Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, cô lao ra bên cửa sổ, nhìn thấy Lục Kiến Nghi từ trong xe bước ra, đôi mắt cô ta lim dim bừng lên tia sáng rực rỡ như sao băng.
“Kiến Nghi, cuối cùng anh cũng đến gặp em và con rồi!”
Cô ta mừng rỡ khóc, rồi vội vàng đẩy chiếc nôi lên: “Bảo bối, dậy đi, bố đến rồi, bố đến thăm con này.”
Lục Kiến Nghi khuôn mặt vô cảm lạnh lùng liếc nhìn đứa nhỏ: “Kiều An, dũng khí của cô càng ngày càng lớn nhỉ.”
Kiều An nghẹn ngào, lộ ra bộ dáng đáng thương: “Kiến Nghi, đứa nhỏ là con anh, với Finn một chút quan hệ cũng không có, nếu như anh không tin lời em, anh có thể đi kiểm tra quan hệ bố con.”
Lục Kiến Nghi bóp cằm cô, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “Tốt hơn là cô nên biết cô đang ở đâu, đừng có hoang tưởng, đứa nhỏ không phải là công cụ để cô có thể lợi dụng.”
Kiều An kịch liệt rùng mình, dưới chân dâng lên một cơn ớn lạnh: “Em… em chỉ mong đứa nhỏ có thể được nhìn thấy anh mỗi ngày.”
Lục Kiến Nghi khóe miệng gợi lên một vòng cung hẹp và u ám lạnh lùng: “Tôi có thể làm theo ý của cô.”
Anh nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, Hùng Văn bước tới bế đứa nhỏ từ trong nôi.
Kiều An giãy dụa kịch liệt, sắc mặt cô ta tái mét định lao tới định giật lấy đứa trẻ nhưng lại bị Lục Kiến Nghi đẩy ra