Chương 571: Còn nhớ rõ ai là chồng không.
“Nhã Thanh cũng đã đặt vé, tối nay chúng ta sẽ đi cùng nhau, đến lúc đó gặp nhau ở hội trường nhé.” Cô dùng ngữ khí không chút để ý nói.
“Em đến chỗ anh.” Lục Kiến Nghi bá đạo ra lệnh một câu, liền cúp điện thoại, dường như hơi bất mãn.
Hoa Hiền Phương lười tranh luận, cô đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, người chột dạ phải là anh.
Hứa Nhã Thanh nghe thấy lời nói của cô, nhíu mày: “Lục Kiến Nghi cũng đi?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Vậy em và Tiểu Quân …” Anh ta còn chưa nói xong, liền bị túi sữa nhỏ cắt ngang: “Bố ma vương nhất định sẽ dẫn cô nhỏ và cậu Ngọc Thanh đi cùng, con và mẹ liền đi cùng bố tốt hơn.”
Lời này vừa hay phù hợp với tâm ý của Hứa Nhã Thanh, không hổ là con trai của anh ta, cuối cùng vẫn hướng về anh ta.
Hoa Hiền Phương xoa nhẹ khuôn mặt con trai, biết bé nhất định sẽ chọn ở cùng với Hứa Nhã Thanh.
Căn cơ của Hứa Thị ở Thành Đô, Hứa Nhã Thanh tiếp quản một bộ phận sản nghiệp gia đình, công việc bận rộn, phần lớn thời gian đều cần phải ở Thành Đô, sẽ không thường đến thành phố Long Minh, hai bố con vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bé bám Hứa Nhã Thanh cũng rất bình thường.
Đi đến rạp hát lớn, cô gửi cho Lục Kiến Nghi một tin nhắn zalo, nói cần bồi con trai, không đi sang chỗ anh, lại nói điện thoại sắp hết pin, lập tức sẽ tắt nguồn, như vậy thì không sợ Lục Kiến Nghi gọi điện tới “làm phiền” cô.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy zalo, trên mặt hiện lên ba đường hắc tuyến, dám ở trước mặt anh giở trò, lá gan càng ngày càng lớn.
Anh lập tức tức giận ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh, tìm kiếm vị trí của Hoa Hiền Phương.
Chỗ VIP cũng không phải rất nhiều, muốn tìm thấy Hoa Hiền Phương không phải việc khó.
Hoa Hiền Phương đang vui vẻ nghe con trai giải thích bí mật sinh hoạt thay đổi lớn, mảy may không nhận ra bên cạnh đã thay đổi người.
Một tiếng “Chị gái xinh đẹp” của Tư Mã Ngọc Thanh từ bên cạnh truyền đến, dọa cô một cú sốc lớn.
Vừa quay đầu, thì chạm phải ánh mắt bốc hỏa của Lục Kiến Nghi.
Hứa Nhã Thanh cũng nhìn thấy anh, ánh mắt hai người giao chiến trong không trung, trong bầu không khí mài ra tia lửa, mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm khu vực ghế VIP.
Lục Sênh Hạ nhận ra khác thường, vội vàng xoa dịu không khí: “Em nói anh cả làm sao đột nhiên muốn đổi vị trí, thì ra Tiểu Quân và chị dâu ở đây.” Cô bé nói, vẫy tay với Hứa Nhã Thanh: “Anh Hứa, lâu rồi không gặp.”
Hứa Nhã Thanh mỉm cười: “Đã lâu không gặp, Sênh Hạ.”
Vốn dĩ anh ta rất vui, bây giờ, nửa điểm cao hứng cũng không có.
Nhưng, anh ta biết, nếu như để Hoa Hiền Phương chọn lại một lần nữa, cô nhất định sẽ chọn anh ta, mà không phải Lục Kiến Nghi công tử phong lưu chân trong chân ngoài này.
Lục Kiến Nghi cũng rõ ràng điểm này, đối với anh ta vô cùng kiêng kị, huống hồ, anh ta là người duy nhất dám ngang nhiên cạy góc tường nhà anh, nếu không phải xem ở phân lượng Tiểu Quân, anh vốn dĩ sẽ không để Hoa Hiền Phương lại gặp mặt anh ta.
“Lấy điện thoại ra.” Anh đưa bàn tay đến trước mặt Hoa Hiền Phương.
“Làm gì?” Hoa Hiền Phương chột dạ, ngay cả giọng nói cũng hơi phát run.
“Thật sự hết pin?” Trong ánh mắt sâu thẳm lóe hàn quang sắc bén như liệp ưng.
“Thật sự hết pin rồi.” Cô gật đầu giống như gà mổ thóc, nói xong, vội vàng nói sang chuyện khác: “Trình diễn lập tức sắp bắt đầu, em phải bồi con trai yên ổn xem, không cùng anh nói nhiều nữa.”
Một vệt đỏ ửng chui vào mi gian của Lục Kiến Nghi: “Trở về lại trừng phạt em sau.” Anh cắn răng, phun ra đe dọa, giọng rất nhỏ, khống chế trong phạm vi chỉ hai người nghe thấy.
Hứa Kiến Quân là một nhóc con nhạy cảm, đoán được anh sẽ không cao hứng, liền nghiêng qua nói: “Bố ma vương, việc đến xem trình diễn ảo thuật, con và mẹ đã sớm nói xong. Lúc chúng ta đến, đã thương lượng có cần đổi vị trí với người khác, mọi người ngồi vào một nhóm, sau đó lại cảm thấy quá phiền phức, liền xóa bỏ suy nghĩ này. Bố sẽ không tức giận, đúng không ạ?”
Lời này giống như một cái nút chai, ngăn chặn toàn bộ tức giận của Lục Kiến Nghi, anh gợi lên khóe miệng, miễn cưỡng cười trừ, vẻ mặt giả bộ vân đạm phong khinh: “Bố có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Chỉ cần nhóc con con chơi vui vẻ thì tốt rồi.”
Anh sở dĩ đặt vé, cũng bởi vì biết bé thích ảo thuật, muốn dẫn bé đi xem.
Hứa Kiến Quân nhếch miệng cười tươi, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Con biết bố ma vương là tốt nhất mà.”
Lục Kiến Nghi một chút tính tình cũng không bạo phát ra được.
Vì tinh linh nhỏ này, anh có thể nói là có thể co được dãn được, trong bụng chứa được cả tàu chở máy bay.
Bằng không sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ngốc gặp Hứa Nhã Thanh?
Hứa Nhã Thanh khẳng định là là đời trước đã cứu vớt dải ngân hà, mới cùng cô ngốc sinh ra được đứa con trai thông minh đáng yêu như vậy.
Trình diễn rất nhanh bắt đầu.
Hoa Hiền Phương và Hứa Nhã Thanh xem đến thân mật, chốc chốc thì nói nói cười cười trao đổi với Hứa Nhã Thanh ở bên cạnh.
Lục Kiến Nghi cảm thấy mình bị xem thường hoàn toàn, trong lòng nghẹn một bụng lửa, nếu không phải có đứa nhỏ bên cạnh, anh khẳng định đóng gói cô ngốc này khiêng đi.
Sau khi Trình diễn kết thúc, Hứa Nhã Thanh ôm con trai từ rạp hát lớn đi ra, Hứa Kiến Quân vẫn luôn dùng cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ anh ta, bộ dạng khó buông bỏ.
“Bố, bố khi nào thì từ nước An Kỳ trở về?
“Nếu thu mua thuận lợi, bố rất nhanh liền quay về.” Hứa Nhã Thanh hôn xuống khuôn mặt nhỏ đô đô của bé.
“Ceaser cũng sẽ về với bố, đúng không ạ?” Hứa Kiến Quân dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát mặt anh ta.
Hứa Nhã Thanh gật đầu, cưng chiều đầy mắt: “Ừ, nhưng, con không thể gặp nó ngay được, nó phải ở khu cách ly trước, xác định thân thể khỏe mạnh, chúng ta mới có thể đón nó về nhà.”
Hứa Kiến Quân mắt to sáng ngời chớp hai cái, nãi thanh nãi khí nói: “Lần sau quay về, bố phải ở thành phố Long Minh thật lâu, con muốn mỗi ngày đều ở cùng bố.
“Được.” Hứa Nhã Thanh yêu thương xoa xoa đầu bé.
Hoa Hiền Phương đi tới, từ trong ngực anh ta tiếp nhận con trai: “Cục cưng, bố chỉ là đi hai tuần mà thôi, con có thể giống như trước đây gọi video mỗi ngày với bố.”
Lục Kiến Nghi rất ghét cảnh tượng như vậy, giống như ở trong rạp hát, giống như bọn họ mới là người thân của nhau, chính mình là một người dư thừa.
“Lại đây, nhóc con, chúng ta chơi bay cao cao.” Anh ôm Hứa Kiến Quân qua, đặt lên bả vai.
Hứa Nhã Thanh sâu kín liếc anh một cái, chuyển ánh mắt sang Hoa Hiền Phương: “Nếu tên khốn đó dám khinh thường em, thì nói với anh, anh tìm anh ta tính sổ.”
“Anh không có khả năng có cơ hội nữa đâu.” Lục Kiến Nghi một câu hai nghĩa, nói xong, cánh tay duỗi ra, kéo Hoa Hiền Phương đến bên người, tuyên bố chủ quyền của mình.
Một ngọn lửa từ đáy mắt Hứa Nhã Thanh hiện lên, anh ta nhìn ra được, anh ta đạt được chỉ là một cái xác mà thôi, tâm của Hoa Hiền Phương vẫn không ở nơi anh ta.
Sự quật cường và ngang bướng của cô sẽ không cho phép cô giao trái tim cho người đàn ông chân trong chân ngoài.
“Có thời gian nên xử lý tốt những tin đồn loạn thất bát tao đó đi, thoáng cái tạo ra hai đứa con riêng, cũng không phải là đùa giỡn.”
“Người thân thẳng không sợ bóng nghiêng.” Lục Kiến Nghi vẻ mặt hung ác tàn nhẫn, ánh mắt hai người đối chiến giữa không trung, điện quang hỏa thạch gần như muốn đốt cháy không khí.
Hoa Hiền Phương vội vàng đi ra dập lửa: “Chúng em cần phải đi, ngày mai lên đường thuận lợi, đến An Kỳ, gọi điện thoại cho em.”
“Được.” Hứa Nhã Thanh vuốt cằm, lúc ánh mắt chuyển hướng sang cô, lập tức lộ ra tươi cười.
“Tạm biệt bố.” Túi sữa nhỏ nhìn anh ta lưu luyến vẫy tay.
Đi vào trong xe, Lục Kiến Nghi liền làm vài cái hít sâu, kiềm nén sự đố kị trong lòng.